Từ xa, có một chiếc xe màu đen lái như bay lại gần chỗ Nhã Tịnh.
Con hẻm mà cô ta đang đứng rất hẹp, bề ngang chỉ hơn một chiếc xe ô tô, vậy mà bây giờ lại có thêm một chiếc lao nhanh đến nỗi khiến cho những chiếc lá khô ven đường tốc lên.
Nhã Tịnh sợ hãi, cô ta nhìn xung quanh nhưng không thấy lối trốn thoát.
Chiếc xe ấy càng gần hơn nữa.
Cô ta muốn chạy vào xe mình để lái đi nhưng không được, cửa xe tự động khóa và chìa khóa lại nằm bên trong xe.
Nhã Tịnh sợ đến run lẩy bẩy, mặt cô ta trắng bệch vì sợ hãi.
Chiếc xe càng gần hơn nữa.
Nhã Tịnh không còn cách nào khác đành phải nhảy xuống ruộng lúa xanh ngắt bên cạnh.
Chiếc xe kia tông thẳng vào xe cô ta, tiếng còi hú vang lên, đuôi xe vỡ tanh bành.
Nếu Nhã Tịnh mà còn đứng đó thì thế nào cô ta cũng chết tan xác.
Nhưng bây giờ cô ta còn thảm hơn, cả người đen thui vì bùn lầy bắn lên.
Người trong xe thấy cô ta như vậy thì nhếch mép lùi xe ra sau rời khỏi đó.
Mặc kệ Nhã Tịnh cả người đầy bùn sình.
Bùn trong miệng khiến cô ta phải khạc ra, cô ta móc miệng mình để cho những thứ dơ bẩn đấy ra hết.
Bỗng nhiên một mùi hôi thối xộc thẳng vào hai lỗ mũi đầy bùn của Nhã Tịnh.
Cô ta ngẩng đầu nhìn lên, khung cảnh trước mặt khiến cho cô ta khóc thét.
Một con trâu cày bừa đang đứng đó, nó giơ cái đuôi ngoe nguẩy để đuổi mấy con ruồi đang bâu vào mông nó ra chỗ khác.
Thuận tiện, nó đi “nặng” tại chỗ, và sản phẩm của nó lại rơi ngay vào chân của Nhã Tịnh khiến cô ta hét toáng lên.
-Con trâu khốn khiếp sao mày dám hả?
Nhã Tịnh không chịu nổi thứ dơ bẩn này.
Cô ta tức điên lên đi được.
Nhưng mọi thứ chưa chịu ngừng.
Con trâu nghe thấy tiếng hét của Nhã Tịnh thì nó giật mình chạy đi.
Làm cho bùn sình tiếp tục bắn lên mặt Nhã Tịnh.
Cô ta lấy hết sức bình sinh mà đứng lên.
Cả người Nhã Tịnh bây giờ hôi và dơ dáy còn hơn mấy con trâu đang cày bên kia.
Bọn nó nhìn Nhã Tịnh mà còn tưởng cô ta là đồng loại.
-Khốn khiếp, tao sẽ… sẽ cho chúng mày biết tay.
Nhã Tịnh tức giận chỉ thẳng mặt mấy con trâu.
Cô ta như một con điên mà la hét giữa ruộng đồng hoang vắng.
Nhưng bỗng nhiên tiếng hét đó dừng lại, Nhã Tịnh sững người khi cảm giác như có thứ gì đó nhúc nhích ngay bắp chân mình.
Cô ta giơ chân lên xem thử.
Nhã Tịnh suýt thì chết điếng, một con đỉa đang ngọ nguậy hút máu ngay bắp chân trắng nõn của cô ta.
Dòng máu đỏ chảy dài khiến cho con đỉa khoái chí, nhưng Nhã Tịnh thì không.
Cô ta nghiến răng kéo con đỉa ra khỏi chân mình rồi dùng đá đập cho nó chết dí.
Xong cô ta gắng gượng bò lên mặt đường, lúc này xe cô ta phát nổ khiến cho Nhã Tịnh rùng mình một phen.
Đôi mắt giương to hết cỡ nhìn chiếc xe ấy cháy rụi, bàn tay cô ta siết chặt xuống mặt đường, tức giận tột độ, cô ta hét lên thất thanh.
-Con khốn Uyển Đình!!!
-Hắt xì.
Uyển Đình đang ngồi ở bệnh viện thì cô đột nhiên hắt xì một phát.
Cô lấy tay quẹt mũi, không biết là ai đang nhắc đến cô nữa.
Vũ Phong thấy cô như vậy thì anh giật thót tim mà lấy khăn bắt cô hỉ mũi cho sạch.
Anh không muốn cô bị bệnh dù chỉ là bệnh vặt.
Bởi vì mỗi lần như thế là anh lại lo sốt vó lên.
Lưu Dương ngồi đó, anh không biết vì sao tới bây giờ Nhã Tịnh còn chưa đến.
Trong đầu anh thầm nghĩ có lẽ là do Nhã Tịnh cố tình không đến đây mà.
Lưu Dương siết tay lại vì khó chịu.
Uyển Đình lúc này nhìn anh.
-Lưu Dương, anh tính chừng nào quay về nước ngoài?
Anh nhìn sang Uyển Đình sau khi nghe câu hỏi của cô.
Anh gãi đầu mà trả lời.
-Thật ra lần này anh tính về luôn.
-Về luôn?
Trần Uyển Đình tròn mắt.
Cô chưa nghe đến vụ này.
Lưu Dương thấy cô bất ngờ như vậy thì cười trừ.
Cô nói tiếp.
-Vậy còn công ty bên đó thì sao?
-Anh về đây để điều hành công ty bên này, còn bên đó thì có người quản lý rồi nên em đừng lo.
Anh nói.
Uyển Đình gật gù.
Vậy thì cũng tốt, có Lưu Dương ở đây thì cô cũng thư giãn được phần nào.
Một lúc sau, ông Trần, ông Mặc và ba mẹ của Uyển Đình trở về nhà.
Chỉ còn mỗi Vũ Phong và Lưu Dương ở lại, sau đó thì Tuấn Lãng cũng tới thăm cô.
Khi thấy anh cô phấn khởi hẳn lên khiến cho Vũ Phong hơi cau mày.
Anh liếc nhìn Tuấn Lãng sắc lẹm, nhưng Tuấn Lãng thì chẳng quan tâm đến Vũ Phong mà bơ con mắt của anh.
Lưu Dương không nói gì chỉ ngồi sang một bên.
Trong phút chốc, những người đàn ông đem lòng yêu Uyển Đình đều hội tụ đầy đủ trong căn phòng bệnh này.
Uyển Đình nuốt nước bọt.
Bầu không khí này hình như có gì đó sai sai.
Vũ Phong thì đanh mặt lại, Tuấn Lãng dù mỉm cười nhưng không thể giấu được luồng khí lạnh mà anh phóng ra.
Lưu Dương cũng không khác gì, trông anh im ắng thế thôi nhưng trong lòng cũng nảy sinh sự hiếu chiến khó có thể dứt được.
-Ờ… cái này…
Uyển Đình muốn nói gì đó nhưng vì cô không biết phải nói thế nào nên im lặng không nói nữa.
Ba người đàn ông ngồi đó, họ nhìn nhau bằng con mắt nửa thân thiện, nửa mưu kế.
Tuấn Lãng là người cất tiếng trước.
-Em khỏe chứ, lúc đó đúng thật là rất nguy hiểm.
Nếu anh không kéo em ra thì anh thật sự không biết phải đối mặt với người khác thế nào.
-Không đâu, nhờ anh nên em mới không bị thương nặng, em mới là người cần phải cảm ơn anh đấy.
Uyển Đình mỉm cười hiền hòa khiến cho hai người kia đen mặt.
Tuấn Lãng được đà lấn tới, anh gãi đầu, giả vờ làm lộ ra bàn tay bị thương khiến cho Uyển Đình chú ý.
Cô nhíu mày.
-Tay anh bị sao vậy?
-À, không có gì đâu.
Tuấn Lãng giấu nó sau lưng.
Thật ra đây là do lần trước anh đỡ cô, khiến cho tay bị cà xuống sân rách một đường.
Đối với anh thì vết thương này chỉ là muỗi, nhưng bây giờ anh lại cảm thấy nó đau quá trời.
-Là tại em đúng không? Em xin lỗi anh nhiều, đưa tay cho em xem nào.
Uyển Đình nói bằng giọng tội lỗi.
Tuấn Lãng thấy cô có hơi tội nghiệp nhưng cũng bỏ qua, vì nhờ nó mà hai người đàn ông bên này tức điên lên nhưng không làm gì được.
Vũ Phong thì đang rung đùi, tại sao vợ anh lại bị cái tên khốn kiếp như Tuấn Lãng này mê hoặc cơ chứ.
Anh đang không chịu nổi mà muốn nghiền nát Tuấn Lãng ra thành từng mảnh rồi..