Trong phòng làm việc đã tối, bây giờ nó lại càng tối hơn do sát khí Vũ Phong phóng ra.
Nó đủ bức chết người khác.
Minh Hoàng bây giờ đang thẫn thờ ngồi trên ghế, cậu lẩm bẩm cầu nguyện cho cậu qua cơn hoạn nạn này.
Không chỉ cậu mà cả những người liên quan đến Uyển Đình, và cả Uyển Đình.
Bởi vì một khi Vũ Phong đã quyết định thì không gì có thể ngăn anh lại.
-Minh Hoàng.
Một giọng nói trầm đến nỗi khiến người khác rợn tóc gáy vang lên.
Minh Hoàng điếng người mà nhìn Vũ Phong đang đứng bên kia.
Anh đứng từ lúc nào mà cậu không biết.
-S… Sao?
Cậu lắp bắp trả lời.
Vũ Phong liếc mắt nhìn làm cho cậu càng sợ hơn.
Anh chậm rãi lên tiếng.
-Cô ta học lớp nào?
Thế là Minh Hoàng nói ra hết mọi thứ ở trường của cô cho Vũ Phong biết.
Cậu vừa nói xong thì Vũ Phong không thèm nói lời nào mà rời khỏi công ty luôn.
Nhưng hình như cậu còn thấy Vũ Phong mang theo một đống người nào đó.
Khí thế trông thật đáng sợ.
[…]
Và cũng ngay ngày hôm đó.
Uyển Đình nghĩ rằng mọi thứ đã đâu vào đấy.
Vũ Phong sẽ không làm phiền cô được nữa.
Mà có làm phiền thì cô bỏ trốn khỏi tầm mắt của anh ta là được.
Mỗi lần đứng trước mặt anh ta thì cô luôn cảm thấy sợ hãi, vậy nên mắt không nhìn thấy mặt anh ta thì cô sẽ không sợ.
Kết thúc buổi học trong ngày.
Là buổi học về cách phác họa chân dung, cô không biết đối với người khác thì thế nào chứ cô thấy nó dễ còn hơn ăn cháo.
Trùng hợp hơn là Lâm Mỹ Liên cùng lớp với cô, bạn bè cô thì lại không học lớp đó mà học lớp khác, môn khác.
Lâm Mỹ Liên có hơi tàn tạ, cô ta liếc xéo cô đủ điều mặc dù cô chẳng động chạm gì tới cô ta.
Còn nữa, người dạy cô hôm nay là Tuấn Lãng, anh ta dường như chỉ dạy cô tận tình hơn những sinh viên khác khiến cô chỉ có nước muốn độn thổ.
Cô đang đi trên hành lang thì Tuấn Lãng chạy từ đằng sau vỗ vai.
Cô quay người nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn như thế, vẫn đẹp đẽ thu hút người nhìn như vậy.
Cô mỉm cười.
-Chào thầy Lục!
-Người khác thì có thể gọi anh như vậy, nhưng em gọi thì anh lại thấy không quen.
Tuấn Lãng đưa cho cô một chai nước tăng lực, Uyển Đình vui vẻ nhận lấy nó.
Tuấn Lãng vốn dĩ luôn chu đáo với người khác, điều này cô biết rõ.
Nhưng cô không biết rằng đó chỉ là vẻ bề ngoài, còn sự thật là Tuấn Lãng chỉ chu đáo với một mình cô mà thôi.
-Vậy anh muốn em xưng hô như thế nào?
Cô hỏi anh.
Tuấn Lãng hơi cau mày, anh lấy tay sờ trán tỏ vẻ là đang nghĩ ngợi điều gì đó quan trọng lắm.
Bộ dạng này của anh làm cho cô hơi buồn cười.
Cuối cùng anh hắng giọng mà lên tiếng.
-Em muốn gọi kiểu gì cũng được.
Uyển Đình ngơ người trong giây lát, sau đó cô nhìn anh mà hờn dỗi.
-Vậy thì tôi có thể gọi anh là Lục tổng được không?
-Hử, đâu có được, đây là trường học chứ đâu phải công ty.
-Vậy thì thầy Lục.
-Anh đã nói là anh thấy không quen khi em gọi anh như thế mà.
Tuấn Lãng cứ từ chối hết cái này đến cái khác.
Cô mím môi nhìn anh, trong đầu nghĩ ngợi mãi, rồi cuối cùng chốt một câu.
-Vậy em sẽ gọi anh là thầy Lục, ra khỏi trường sẽ gọi như bình thường, được chứ?
-Cũng tạm được.
Tuấn Lãng bĩu môi gật đầu, Uyển Đình bật cười vỗ vai anh một cái rồi tiếp tục đi.
Tuấn Lãng để hai tay ra sau mà lẽo đẽo đi theo cô.
Giống như một cặp đôi sinh viên vậy, chắc chắn ai cũng nghĩ thế nếu họ không biết Lục Tuấn Lãng là giảng viên trong trường.
Vì mặt anh thư sinh đến nỗi đám sinh viên năm năm còn hay nhầm lẫn mà xưng hô ngang hàng với anh.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì anh bỗng đụng vào người Uyển Đình.
Anh cũng thôi suy nghĩ mà nhận ra anh đang ở ngay sau lưng cô.
Tấm lưng trắng trẻo của cô chạm vào người khiến Tuấn Lãng chỉ muốn khoảnh khắc này tồn tại mãi mãi, cho đến khi anh nhận ra cô đang sợ sệt chuyện gì đó.
Anh nhìn theo hướng cô đang nhìn.
Ở phía trước, có đám người áo đen xuất hiện, có vẻ như là vệ sĩ của ai đó.
Bỗng chốc mắt của anh mở to hơn khi thấy Mặc Vũ Phong xuất hiện.
Tuấn Lãng lại nhìn Uyển Đình, anh thấy cô đang thở dốc, mặt trắng bệch.
Có lẽ bây giờ cô đang đơn thân một mình mà bắt gặp Vũ Phong thì cô có hơi hoảng hốt.
Ngay lập tức Tuấn Lãng quay người cô lại.
Khi ấy Vũ Phong cũng trùng hợp nhìn sang chỗ hai người, nhưng chỉ thấy bóng lưng chứ không thấy rõ mặt.
Uyển Đình vẫn còn đang ngơ ngác khi Tuấn Lãng xoay người cô.
Cô nhìn anh, anh nháy mắt rồi nói nhỏ.
-Anh sẽ giúp em, vậy nên hãy đi theo anh.
Nói xong anh nắm lấy tay cô, trong lòng đang mừng thầm vì được nắm lấy bàn tay mềm mại này.
Anh cảm thấy mình thật thừa cơ hội, nhưng nếu được thì anh muốn ôm lấy cô luôn tập làm quen trước, để sau này cô thực sự rơi vào tay anh thì anh còn biết cách để làm cả hai tránh khỏi ngại ngùng.
Uyển Đình nuốt nước bọt một cái.
Cô quá ngu ngốc, khi nãy còn mạnh miệng thách thức Vũ Phong tới bắt cô vậy mà bây giờ vừa nhìn thấy anh thì đã rụt tai nhát như thỏ đế.
Cô bước theo nhịp chân của Tuấn Lãng.
Vũ Phong nhìn theo hai người, ban đầu anh thấy hơi nghi nghi, nhưng lại thôi không chú ý đến nữa.
Lão hiệu trưởng nghe tin anh tới thì mau chóng xuống sảnh tiếp đón, lão hỏi lí do vì sao anh tới đây, Vũ Phong chỉ trả lời cộc lốc một câu.
-Đón vợ về nhà.
Ông có biết phòng học của vợ tôi ở đâu không?
Anh nhìn lão hiệu trưởng, lão lấy khăn lau đi cặp kính rồi nhìn Vũ Phong.
Giọng lão khàn nhưng bây giờ lại có phần thích thú.
-Vợ của Mặc tổng có lẽ đã tan học rồi, nhưng vừa mới tan học thì có lẽ vẫn còn ở đâu đó trong khuôn viên trường.
Mặc tổng cứ từ từ mà tìm kiếm.
Nói xong lão chắp hai tay ra sau lưng mà bước đi.
Ở cái trường đại học danh tiếng này, nó không chỉ có danh tiếng hay vẻ bề ngoài, mà quy mô xây dựng của nó cũng lớn nhất nước.
Hôm nay lão muốn tận mắt chứng kiến hai vợ chồng chơi trò trốn tìm trong trường.
Hứa hẹn sẽ rất thú vị vì trường có khi còn to hơn sân bay.
Rộng hàng nghìn mét vuông, lại thêm nhiều tòa nhà và cây xanh rất thích hợp để cho người khác trốn.
Mặc Vũ Phong cau mày nhìn lão hiệu trưởng bước vào phòng của lão.
Anh chậm rãi đi theo, nhìn qua khe cửa sổ anh thấy lão ta đang ngồi uống trà, vừa nhìn vào màn hình máy tính như đang xem gì đó.
Anh tặc lưỡi rồi bỏ qua, không thèm quan tâm đến lão ta nữa mà quay lại sảnh cho người tìm kiếm cô.
Trong phòng, Uyển Đình cùng với Tuấn Lãng ngồi dựa sát vào tường.
Khi nãy qua tấm gương soi cô nhìn thấy Vũ Phong ở ngay trên đầu mình mà nhìn vào phòng.
Lúc ấy tim cô đập muốn loạn lên.
Tuấn Lãng cũng dựa sát tường thở không ra hơi vì khi nãy anh và cô đã chạy trối chết để đến được phòng hiệu trưởng.
Cả hai còn tưởng lão hiệu trưởng sẽ nói ra hết.
Ai ngờ đúng là lão đã nói nhưng không nói vị trí của Uyển Đình.
Uyển Đình thở phào sau khi thấy tên khốn đáng sợ ấy rời đi.
Có một điều cô không thể phủ nhận rằng anh ta quá đẹp, đến nỗi chỉ nhìn thấy mỗi con mắt đầy uy lực đó thôi thì cũng đủ thấy anh đẹp đến nhường nào.
Tuấn Lãng đỡ cô ngồi dậy.
Hiệu trưởng vẫn chăm chăm nhìn vào màn hình máy tính to tướng.
Cô và anh tò mò đi lại nhìn ké, mặt Uyển Đình tiếp tục biến sắc.
Bên trong màn hình máy tính chính là những khu vực được lắp camera trong trường.
Không sót một nơi nào cả, ngay cả con đường không ai lui tới hay phần đất thừa phía sau tòa nhà cũng được lắp camera.
Trần Uyển Đình lập tức nói với thầy hiệu trưởng.
-Em cảm ơn thầy nhiều lắm, thầy là ân nhân của em, lỡ như chồng em mà thấy được cái này thì em chạy có đằng trời cũng không thoát nổi.
Lão hiệu trưởng híp mắt, Uyển Đình không biết lão có nghe được hay không nhưng cô thấy lão gật đầu.
Sau đó lão đặt ly trà lên bàn điềm tĩnh nói.
-Ta chỉ làm được đến đó thôi, Trần tiểu thư không cần khách sáo.
Ông Trần trước đây cũng từng giúp đỡ ta nên ta giúp lại tiểu thư cũng là chuyện thường tình.
-Thầy quen ông của cháu sao?
Uyển Đình hỏi.
Lão hiệu trưởng vuốt bờ râu trắng muốt của lão mà trả lời.
-Không phải chỉ quen, mà là có mối quan hệ khác thân thiết.
Nhưng giờ không phải là lúc tán gẫu.
Nghe những lời này thì bỗng nhiên Uyển Đình nhận thấy cô có hơi lơ là.
Cô mau chóng kéo tay Tuấn Lãng ra đến cửa rồi quay lại nhìn hiệu trưởng.
-Em cám ơn thầy lần nữa ạ.
Lão gật gật, sau đó Uyển Đình tính đi ra ngoài nhưng lưỡng lự.
Tuấn Lãng đẩy cô đứng ra phía sau, anh đi trước.
Cảm giác hồi hộp giống như cả hai đang rơi vào trò chơi thực tế.
Uyển Đình nắm chặt hai tay lại, cô chỉ cần rời khỏi đây là được.
Vậy nên cho dù có thế nào đi chăng nữa cô sẽ không bao giờ bị Vũ Phong phát hiện đâu.
Mặc Vũ Phong ngồi ngoài sảnh, anh vắt chéo chân, tay gõ nhịp lên đùi.
Hôm nay có vẻ như anh sẽ săn được một chú thỏ.
Thật mong chờ vẻ mặt của cô khi nhìn thấy anh, chắc hẳn là rất thú vị….