Cô liếc nhìn Vũ Phong.
Anh đang cười, cô thầm nghĩ không biết có phải anh bị điên không.
Kiểu cười này khiến cho cô lạnh khắp người.
Mình mẩy run lên từng đợt.
Vũ Phong ngẩng đầu nhìn cô.
Uyển Đình bây giờ chỉ muốn khóc thét.
Anh giống như một ông trùm man rợ.
Đôi mắt đen và sâu thăm thẳm, nó rất đáng sợ giống như muốn nuốt chửng cô.
Anh vuốt mái tóc đen đang rũ trên trán ra sau.
Miệng vẫn giữ nụ cười hư hỏng.
Hàm răng trắng toát, hai chiếc răng ở hai bên của anh giống với răng nanh hơn là răng người.
Mặc dù không nhọn cho lắm nhưng cắn vào là đau thấu xương.
-Sao cô không nói nữa đi, đang thú vị mà.
Giọng anh khàn đặc, cố tình nhấn nhá khiến nó giống như một câu châm chọc.
Uyển Đình siết chặt hai tay lại không dám nói gì.
Mắt cô nhìn anh một cách kiên định.
Vũ Phong nhếch mép đứng lên đi lại trước mặt cô.
Uyển Đình bất giác lùi ra sau.
Bàn tay cô siết chặt hơn nữa ghim mười đầu ngón tay vào da thịt.
Vũ Phong như đang chơi trò mèo vờn chuột.
Anh cố tình bước tới để cô lùi ra sau, cho đến lúc đụng vào sô pha thì Uyển Đình không còn đường lui nữa.
-Anh muốn làm gì?
Cô run rẩy nói.
Vũ Phong tiến sát tới khuôn mặt trắng hồng của cô.
Bàn tay thô ta vuốt từ hàng lông mày cho tới đôi môi đỏ mọng.
Mắt Uyển Đình long lanh ánh nước.
Nhưng cô không để nó chảy ra.
Bây giờ mà khóc thế nào cũng bị khinh thường.
Anh lúc này mới cất tiếng nói nhỏ nhẹ nhưng đối với Uyển Đình nó lại nặng nề hết sức.
-Cô nghĩ tôi lấy đi tệp tài liệu là do tôi không muốn rời xa cô hay sao? Hôm nay cô nói nhiều câu thú vị thật đấy Uyển Đình.
Uyển Đình im lặng, cô không nói.
Vũ Phong tiếp tục lên tiếng.
-Tôi nên làm gì cô bây giờ đây? Cô ảo tưởng đến mức nghĩ rằng tôi làm như thế là vì tôi yêu cô hay sao?
Anh nói rồi bật cười.
Uyển Đình khóc thầm trong lòng.
-Được rồi, tôi yêu cô.
Vũ Phong nói một câu khiến cho cô sững người.
Trái tim đập liên hồi như muốn nổ tung.
Uyển Đình chỉ muốn chết đi cho xong.
Rõ ràng biết đây là câu nói châm biếm nhưng con tim này lại tin là thật.
Nó đã kì vọng quá nhiều về người đàn ông này, hay là do nó vẫn mong rằng người đàn ông này sẽ thay đổi đây?
-Vậy nên chúng ta mau ly hôn đi.
Tôi yêu cô nên không muốn cô phải sống như một con chó suốt ngày vẫy đuôi quỳ dưới chân.
Anh nhướn mày nói.
Xung quanh tỏa ra mùi chết chóc rất nặng.
Uyển Đình bật cười khốn khổ.
Biết ngay là thế mà, ngay từ đầu những lời anh nói đều không thể tin tưởng được.
Cô đứng thẳng người nhìn anh.
Khuôn mặt vô cảm cùng với đôi mắt vô hồn.
Cô nói một câu lạnh lẽo.
-Được thôi, chúng ta ly hôn.
Nói xong cô cười nhạt.
Vũ Phong ngẩn người bất ngờ với câu nói này của cô.
Chỉ là hắn không bao giờ nghĩ cô sẽ chịu ly hôn.
Hắn luôn nghĩ cô ít nhất sẽ vì ông nội của mình mà lưỡng lự.
Ai ngờ cô đã nói hai chữ ly hôn một cách nhẹ tênh.
-Cô chắc chứ? Không thể thay đổi được đâu.
Vũ Phong hỏi lại một lần nữa.
Uyển Đình mỉm cười gật đầu, xem mọi thứ như một giấc mơ đã đến ngày tỉnh mộng.
-Ừ, về phần ông nội tôi sẽ cố gắng thuyết phục ông.
Cô nói rồi thở dài.
Vũ Phong đã sốc đến độ không thể chớp mắt.
Nụ cười này của cô có nghĩa là gì đây.
Khinh thường anh, hay là do cô đã quá mệt mỏi.
Như thế không đúng, cả hai chỉ mới kết hôn có một tháng thôi mà.
-Vũ Phong, em không muốn gì cả, chỉ muốn anh quay lại như hồi xưa mà thôi.
Cô nói rồi quay người rời khỏi phòng.
Vũ Phong đứng đó vẫn còn ngơ người không hiểu cô đang bị gì.
Nhưng như thế cũng tốt.
Suy cho cùng thì cuộc hôn nhân này vốn dĩ đã không có kết quả từ ban đầu.
Có tiếp tục cũng thế thôi.
Trần Uyển Đình sau khi rời khỏi phòng thì cô chạy thật nhanh vào nhà vệ sinh.
Khóa cửa lại, cô ngồi trong buồng dựa vào cửa.
Cơ thể cô dần dần tụt xuống sàn.
Cô ngồi sụp xuống.
Mắt mũi bỗng chốc đỏ ửng.
Hai hàng lệ tuôn rơi.
-Không được khóc.
Cô tự đánh vào ngực mình.
Đã bảo không được khóc, nhưng không hiểu sao nước mắt lại tuôn rơi như mưa.
Một lúc sau bước ra khỏi buồng vệ sinh.
Đứng trước bồn rửa tay cô cúi mình xuống hất nước lên mặt để tỉnh táo.
Từng dòng nước lạnh toát chạm vào da thịt khiến cho da cô hơi tái lại.
Khi ngẩng đầu lên thì chỉ còn mỗi đôi môi là đỏ mọng.
Làn da trở nên tái nhợt không chút sức sống.
[…]
Ba ngày sau.
Lục Tuấn Lãng tới tập đoàn Mặc thị để ký hợp đồng.
Ống kính phóng viên bao vây xung quanh hai người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên bàn kí vào bản hợp đồng trị giá hàng tỷ đồng.
Mỗi người kí vào một bản rồi trao cho người kia kí bản còn lại.
Ngay sau đó hai bản hợp đồng đều có nét bút mực đen thẫm của hai người họ.
Cả hai bắt tay nhau chụp hình trước ống kính.
Uyển Đình cảm thấy chói mắt nên đi ra ngoài.
Hôm nay là ngày trọng đại của công ty nên một số nhân viên được nghỉ.
Một số nhân viên cấp cao thì đi làm để chuẩn bị cho buổi kí hợp đồng.
Ba ngày qua cô chỉ ru rú ở nhà không thèm đi đâu.
Vũ Phong thì vì chuyện công ty nên ba ngày không về nhà, Cẩn Mai cũng biến đi đâu mất nên cô cũng không bị áp lực nhiều bởi hai người họ.
Còn về chuyện ly hôn… cô tính trong ngày hôm nay sẽ báo với anh trai, để anh trai lựa lời mà nói với ông nội.
Chứ cô thật sự không còn mặt mũi nào để nói với ông về chuyện này.
Ngồi trên ghế cô cầm ly trà sữa hút một hơi.
Là hồi sáng Lan Chu tiện đường mua cho cô một ly.
Có bạn đúng là tốt thật.
Ít nhất thì vẫn có người lo lắng cho cô.
Gia Kỳ hôm qua thấy cô quá ốm nên mua hẳn cho cô một đống đồ ăn vặt mà tẩm bổ.
Tư Niên thì mua toàn vitamin.
Lúc đó thì cô bất lực thực sự, đống vitamin thì còn dùng được, nhưng đồ ăn vặt mà Gia Kỳ dùng làm đồ tẩm bổ thì cũng bó tay.
-Em ngồi đây làm gì thế?
Tuấn Lãng bất ngờ xuất hiện khiến cho cô kinh ngạc.
Cô mỉm cười đáp lại anh.
-Em ngồi chơi vậy thôi, không có việc gì làm cả.
-Vậy hôm nay đi với anh một bữa được không?
Tuấn Lãng hỏi rồi nhìn cô bằng con mắt mong chờ.
Uyển Đình lắc đầu.
-Em không đi được, hôm nay em có việc rồi.
Nghe câu trả lời thì Tuấn Lãng buồn não nề.
Anh bĩu môi nói lại.
-Sao em bảo không có việc gì làm, em đang làm anh tổn thương đó!
-Ý em không phải như vậy, buổi chiều em mới có việc, nhưng bây giờ thì không.
Uyển Đình cười trừ giải thích.
Tuấn Lãng lập tức vui vẻ trở lại.
-Vậy em có thể đi chơi với anh được không?
-Dạ không.
Cô trả lời một câu xụi lơ khiến Tuấn Lãng tắt ngấm nụ cười.
Đúng là lấy lòng phụ nữ không hề dễ dàng như anh nghĩ.
Anh gãi đầu khó hiểu.
-Em còn bận việc gì nữa?
-Em chỉ rảnh ngay lúc này, chút nữa phải soạn đồ trong phòng làm việc, hôm nay là ngày cuối em ở đây.
-Hở?
Tuấn Lãng tròn mắt ngạc nhiên.
Bây giờ anh mới biết chuyện này.
Hùng không hề báo cáo cho anh về việc cô sắp rời đi.
Anh lại gần hỏi nhỏ.
-Tại sao thế, công ty làm ăn không tốt với nhân viên hả?
-Anh nói gì thế, không phải vậy.
Cô đánh nhẹ vào vai Tuấn Lãng một cái, anh mím môi xoa chỗ vừa mới bị cô đánh, khuôn mặt tỏ ra uất ức.
Cô xem anh như một người bạn mà thủ thỉ.
-Thật ra tuần sau em sẽ bắt đầu học đại học, vậy nên nghỉ ở công ty là để chuẩn bị đồ đạc để vào trường.
Tuấn Lãng “à” một cái rồi gật đầu.
Cô không nhắc anh cũng quên mất cô chỉ mới là cô gái tuổi.
Độ đuổi thanh xuân tươi đẹp.
Lúc này là lúc cô nên trải nghiệm những điều mới mẻ trong cuộc đời chứ không phải chui rúc trong công ty.
Thời gian qua làm ở đây cũng đủ để xem như là một trải nghiệm với cô.
Cô cần đến nhiều nơi hơn nữa để học hỏi.
Lúc này Vũ Phong bước ra từ căn phòng trước mặt.
Nhìn thấy cô ngồi đung đưa chân trò chuyện với Tuấn Lãng thì anh bất giác cau mày.
Anh gọi cô.
-Uyển Đình!
Cô giật mình nhìn sang, mau chóng đứng dậy tạm biệt Tuấn Lãng rồi đi theo Vũ Phong.
Tuấn Lãng nhìn theo, bắt gặp ánh mắt như dao của Vũ Phong đang nhìn mình.
Tuấn Lãng cũng lạnh lùng nhìn lại.
Hai đôi mắt khi nãy trong lúc kí hợp đồng mới cười nói với nhau bây giờ lại khác một trời một vực.
Thiếu điều chỉ muốn dùng ánh mắt bức chết đối phương.
Nhưng sau đó anh lại cười xã giao.
Tuấn Lãng cũng cười lại.
Đơn giản là vì cả hai là đối tác sau này sẽ làm việc với nhau dài dài.
Đâu thể lộ ra thái độ thù địch được.
-Hẹn Mặc tổng ngày nào đó ăn bữa cơm nhé!
Tuấn Lãng giơ cao tay mà nói.
Vũ Phong cũng lịch sự đáp lại.
-Đương nhiên rồi thưa Lục tổng.
Tôi đi trước đây.
Nói xong anh quay người đi vào thang máy, Uyển Đình đứng sau lưng anh không nói lời nào.
Tuấn Lãng cũng đứng lên rời khỏi Mặc thị..