Nghe ông Mặc cảnh cáo đến mức như vậy thì Mặc Vũ Phong siết chặt hai tay lại, gân xanh lộ rõ mồn một.
-Cháu không cho phép ông đụng đến Cẩn Mai!
Anh gằn giọng từng chữ, khuôn mặt đẹp trai bây giờ chỉ còn là sự tức giận.
-Nếu vậy thì hãy cưới Trần Uyển Đình đi.
Ông Mặc đáp lại, từ nhỏ đến lớn luôn là ông chiều theo tính cách của Vũ Phong, bây giờ thì ít ra nó cũng phải nghe lời ông về chuyện hôn nhân sau này.
Vũ Phong cuối cùng cũng chịu hạ mình, anh thở dốc để kiềm chế cơn giận rồi nói với ông Mặc.
-Nếu như cháu cưới cô ta thì ông sẽ tha cho Cẩn Mai chứ?
-Đó là điều đương nhiên.
Ông Mặc nói rồi đứng dậy chống gậy đi lên phòng, ông chỉ cần nghe câu nói này của Vũ Phong mà thôi, còn lại thì ông mặc kệ, cho dù thế nào đi chăng nữa thì cuộc hôn nhân này bắt buộc phải diễn ra.
-------
Ba ngày sau tại thánh đường, một hôn lễ đơn giản được tổ chức, vì ông nội của Uyển Đình quá gấp gáp nên hôn lễ lần này chỉ có những người trong gia đình tham dự, bao gồm ông của Vũ Phong, bên phía Uyển Đình thì có cha mẹ, anh trai, chị dâu cùng với ông của cô.
Mặc Vũ Phong đã ra một điều kiện là hôn sự này không được tiết lộ ra bên ngoài, thế nên những cánh truyền thông và nhà báo không tới đây để gây ồn ào, nếu nó được tiết lộ thì cuộc hôn nhân giữa hai tập đoàn danh giá chính là một sự kiện lớn và trở thành tâm điểm chú ý của nhiều người.
Gương mặt của Vũ Phong không một chút cảm xúc gì trong hôn lễ của mình, Uyển Đình nhận ra điều đó, nhưng cô chắc chắn sau này anh ấy sẽ hiểu được tấm lòng của cô dành cho anh mà thôi.
Những lời hứa trong buổi hôn lễ Vũ Phong trả lời một cách qua loa, còn cô trả lời bằng những tình cảm mà cô dành cho anh từ nhỏ đến lớn.
Đứng trước mặt anh cô là một cô gái xinh đẹp nhất ngày hôm nay, đôi môi đỏ mọng cùng với làn da trắng hồng không tì vết, tấm voan che đi khuôn mặt cô thế nhưng cô thấy Vũ Phong lộ ra vẻ mặt chán ghét khiến con tim cô như hẫng đi một nhịp.
Tối hôm đó, cô ngồi trong phòng tân hôn mà hồi hộp, chiếc giường trắng mềm mại cùng với những ngọn nến nhẹ nhàng làm cho căn phòng trở nên ấm áp hơn bao giờ hết, chiếc váy cưới trắng tinh khôi, trông đơn giản nhưng nó là loại đắt tiền nhất và dùng nhiều công sức nhất để làm ra tại tập đoàn của ông nội.
Trần Uyển Đình vừa hạnh phúc, vừa lo sợ.
Cánh cửa được mở ra, Vũ Phong đi vào với trạng thái say mèm, tim cô đập nhanh hơn khi thấy anh đến gần, bỗng nhiên anh đẩy cô nằm xuống giường rồi áp thân hình to lớn lên người cô, Uyển Đình tròn mắt nhìn Vũ Phong ngay trước mặt mình, hơi thở nặng mùi rượu khiến cho cô hơi cau mày.
Anh dần dần cúi đầu xuống hôn lấy cái cổ trắng trẻo của cô, Uyển Đình nhắm mắt lại, bàn tay nắm vào ga giường.
-Cẩn Mai… anh xin lỗi.
Mặc Vũ Phong vừa hôn cô nhưng miệng lại liên tục nói lời xin lỗi, Uyển Đình như chết lặng, cô vội đẩy anh sang một bên rồi nói với giọng run rẩy.
-Vũ Phong, là em mà, em là Đình Đình của anh.
Mắt cô long lanh làn nước như muốn chực trào, Vũ Phong cau mày nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, hình ảnh của Uyển Đình trở nên rõ ràng hơn.
Lúc này anh trở nên phẫn nộ mà bóp lấy cổ của cô, Uyển Đình lập tức bị dọa sợ, nước mắt trào ra hai bên đáng thương.
-Vũ Phong, anh buông em ra đi!
Cô cố gắng cầu xin nhưng càng nói Vũ Phong càng siết chặt tay hơn.
-Là tại cô, tại cô mà tôi không thể tới với Cẩn Mai, là tại cô!
Mặc Vũ Phong nổi cơn điên muốn bóp chết Uyển Đình, gương mặt của cô đỏ ửng không thể thở được, hai bàn chân cọ vào ga giường để cố gắng thoát khỏi con người thô bạo này nhưng không thành, ngay lúc cô sắp tắt thở thì Vũ Phong mới buông ra.
Trần Uyển Đình thở thật mạnh để không khí tràn vào phổi, cô khó chịu vỗ ngực mình, nhưng chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Vũ Phong nắm lấy tay cô kéo ra khỏi phòng.
-Em xin anh mà, đừng làm như vậy.
Cô sợ hãi van nài nhưng không biết Vũ Phong đưa cô đi đâu, cô chỉ biết càng lên cao thì ánh sáng càng ít đi, khắp nơi đều phủ một màn đêm tối khiến cô rùng mình.
Vũ Phong không nói gì cứ mạnh bạo kéo cô đi, lên tới một căn phòng nhỏ, anh đẩy mạnh cô vào trong rồi đóng sầm cửa khóa trái.
-Vũ Phong, em xin anh…
Cô đập cửa một cách yếu ớt, trong đây rất tối, cô chẳng thế nhìn thấy gì ngoại trừ ánh trăng chiếu từ ngoài cửa sổ, tiếng van xin của cô rất thảm thiết, thế nhưng căn bản chẳng ai nghe thấy cô.
Uyển Đình bây giờ đã mất hết sức lực, nơi đây rất lạnh, Vũ Phong kéo tay cô rất đau, anh siết cổ cũng làm cho cô rất đau, đây là lần đầu cô thấy anh thô bạo như vậy.
Vũ Phong bước xuống dưới, anh thản nhiên bước vào phòng nằm cạnh một cô gái đang ngủ say, khi thấy anh nằm bên cạnh mình thì cô ấy ngồi dậy, bộ váy mỏng manh làm cho phần ngực lấp ló.
-Vũ Phong? Sao bây giờ anh lại ở đây?
Diệp Cẩn Mai vuốt mái tóc mà nhìn Vũ Phong đang nằm li bì, cô ta bỗng nhếch mép cười rồi cúi người xuống hôi vào đôi môi mỏng quyến rũ của Vũ Phong, anh nhờ vào men rượu nên cũng phản ứng lại, nụ hôn bắt đầu kịch liệt hơn, quần áo rơi từng cái một xuống sàn nhà, hai thân thể cọ sát vào nhau suốt một đêm không nghỉ.
Sáng hôm sau, trên căn gác xép của biệt thự nhà Mặc gia, một cô gái nằm đó ngủ say, cô nằm ở giữa một đống đồ dính đầy bụi bẩn, không nhìn kĩ thì không thể nhận ra đó là Uyển Đình, cô của ngày hôm qua khác với ngày hôm nay quá nhiều.
Đôi mắt sưng húp, chóp mũi đỏ ửng vẫn còn hơi sụt sịt, cô chỉ mới ngủ vào lúc trời gần sáng vì đêm hôm qua cô đã khóc rất nhiều.
Ở đây không chăn gối không điều hòa nên nó rất lạnh, cô nằm cuộn người vào bộ váy cưới để tìm hơi ấm.
Lúc này cánh cửa cuối cùng cũng được mở ra, Tô quản gia đi vào nhìn Trần Uyển Đình mà thương xót, ngay lập tức cô đã giật mình với tiếng động của bà Tô, cô ngồi dậy với biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt xanh xao.
-B-Bà là ai?
Cô run rẩy nhìn bà Tô mà tra hỏi, nỗi ám ảnh ngày hôm qua làm cho cô phải cảnh giác với mọi thứ, kể cả người đàn bà trước mặt.
-Thưa phu nhân, cô mau tắm rửa thay đồ rồi xuống nhà ăn sáng.
Bà Tô đi lại đỡ Uyển Đình ngồi dậy, cô ngây dại ngay sau đó đã tháo bỏ lớp phòng thủ của mình đối với bà Tô, bà ấy là một người tốt, khuôn mặt phúc hậu và hiền lành nhưng nếu cần thì sẽ nghiêm lại rất đáng sợ, bà cũng rất nhẹ nhàng khi thay bộ váy cưới cho cô.
Uyển Đình đi vào nhà tắm, nước lạnh khiến cho cô tỉnh hẳn, cô nhìn vào gương thì thấy dấu vết ở cổ đã trở nên thâm tím, ở cổ tay cũng xanh lại.
Uyển Đình sợ hãi dùng khăn chà thật mạnh, vừa chà mà cô vừa uất ức, nước mắt hòa với làn nước lạnh lẽo, cô chà đến khi chỗ đó rướm máu thì mới thôi.
Bà Tô đưa cho cô một bộ đồ đơn giản, hôm nay ông nội ra nước ngoài để điều trị vậy nên không thể thiếu cháu gái ra tiễn được.
Cô mặc bộ đồ đó xuống nhà, nó chỉ là một chiếc váy hồng nhạt dài đến đầu gối, nó rất nhẹ nên mặc cũng rất thoải mái, vì áo tay dài nên cô không cần che chắn, nhưng ở cổ phải cột một tấm khăn lụa để che đi vết bầm..