Cuối cùng thì Hạ Điềm nó cũng thân với chú của nó hơn lúc trước, nếu là trước đây thì thế nào nó cũng khóc bù lu bù loa khi chú nó lại gần cho coi.
Ngồi trên xe, hôm nay chú của nó nhận nhiệm vụ chở nó đi học.
Thật ra ban đầu Bác Thần không thích, nhưng rồi cuối cùng anh cũng đồng ý vì nếu đi thì anh sẽ được gặp người mình thích.
- Chú ơi, con muốn ăn kem.
Hạ Điềm nhìn ra ngoài cửa sổ khi thấy người ta đang bán kem ngoài kia.
Bác Thần lắc đầu mà nói:
- Mới sáng sớm, ăn kem không tốt đâu con à.
Nhưng con nên gọi cậu là cậu mới đúng đấy.
- Tại sao vậy?
Hạ Điềm nhíu mày hỏi.
Bác Thần bất lực trả lời.
- Thì là vậy đó, cậu cũng không biết phải nói làm sao.
- Hứ, nếu chú không giải thích thì Điềm Điềm không thèm gọi chú là cậu đâu.
Hạ Điềm bướng bỉnh nhìn sang chỗ khác.
Con bé có vẻ còn khó trị hơn là Mặc Trần Thiên - anh trai của nó nữa là.
Bác Thần thở dài suy nghĩ trong khi anh đang lái xe, rồi anh chợt nảy ra một ý nghĩ, anh nói:
- Cậu nghĩ con nên hỏi cô của con, cô giáo ấy.
- Cô giáo biết sao?
Hạ Điềm ngây thơ hỏi, Bác Thần gật đầu.
Lúc này chiếc xe cũng dừng lại trước cổng trường.
Bác Thần mở cửa xe dắt Hạ Điềm xuống.
Lâm Như đứng đó chờ sẵn, khi thấy Hạ Điềm thì cô đi lại mỉm cười thân thiện.
- Hạ Điềm của cô hôm nay sao nè?
- Hôm nay con đã uống một ly sữa to lắm cô.
Hạ Điềm vừa nói vừa diễn tả bằng hạnh động cho cô nó nghe.
Lâm Như xoa đầu con bé, cô lúc này mới chú ý đến Bác Thần.
Hai người đều có biểu cảm ngượng ngạo nên cứ phải liếc mắt nhìn sang chỗ khác mà không dám nhìn thẳng mặt nhau.
Bác Thần tằng hắng rồi nói:
- Cô vất vả rồi.
- Không đâu, những việc này tôi có làm bao nhiêu lần cũng không thấy vất vả.
Lâm Như nói.
Hạ Điềm đứng giữa hai con người đầy rẫy tình tứ này khiến cho nó không vui cho lắm.
Ừ thì nó biết chú của mình thích cô giáo, và cô giáo “có vẻ” cũng thích chú của nó thì phải.
Nhưng cứ ngại ngùng thế này thì không phải ý hay cho lắm.
Hạ Điềm được Lâm Như dắt vào trong sau khi cô ấy và Bác Thần gượng gùng hỏi nhau vài câu.
Trong đầu nó bắt đầu nảy lên một kế hoạch to gan, đó chính là tác hợp cho hai người đến với nhau.
Thật ra kế hoạch này đã nhen nhóm trong người nó lâu lắm rồi nhưng vì nó vẫn chưa có cơ hội sắp đặt.
Khuôn mặt Hạ Điềm chợt nở một nụ cười.
Là con gái của Uyển Đình và Vũ Phong nên luôn thông minh hơn người thường.
Vậy cho nên sẽ chẳng ai bất ngờ khi biết việc một đứa nhóc lại có cách suy nghĩ hơn người như vậy.
Ngồi trong lớp chơi trò chơi cùng với mấy người bạn khác.
Hạ Điềm lén lút quan sát xung quanh, nó nhìn mấy cái đồ chơi này thì nó cũng chán nản đôi chút.
Khi không thấy ai nữa thì nó đứng lên bắt đầu.
Hạ Điềm lén mở cửa nhẹ nhàng rồi chạy ra ngoài.
Nó chạy không hề gây ra tiếng động.
Rồi nó dựa vào tường khi thấy phía bên kia có người đi tới.
Ngay lập tức con bé trốn vào trong nhà vệ sinh và thành công né tránh được chướng ngại vật đầu tiên.
Cảm giác lẩn trốn thế này khiến cho Hạ Điềm có chút sợ, nhưng vì chú của nó và cô giáo nên nó mới bất chấp mọi thứ.
Nó đã chạy ra tới được cổng trường, nhưng xui cho nó là cổng trường đã đóng, lại còn thêm ông bảo vệ đang ngồi trong phòng uống trà.
Hạ Điềm vẫn là con nít vậy nên đây chính là lợi thế của nó.
Nó chạy nhanh thoăn thoắt đến chỗ phòng của ông bảo vệ mà ngồi sụp xuống, bên trên chính là cửa sổ và bên trong là ông bảo vệ.
Hạ Điềm chui ra từ cái khe nhỏ dưới cánh cổng và nó đã thoát ra thành công.
- Bây giờ thì…
Hạ Điềm đang nói thì bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
Nó quay người nhìn sang, làm rơi cả cái điện thoại mà nó đã lấy được của anh trai nó hay chơi game.
Tại lớp học, Lâm Như tá hỏa khi không thấy Hạ Điềm trong lớp.
Tìm khắp trường cũng không thấy, trường mầm non luôn tĩnh lặng nay phải nháo nhào lên vì một em học sinh mất tích.
Lâm Như run run lấy điện thoại gọi về cho gia đình, và đúng lúc đó Bác Thần bắt máy.
- Xin lỗi đây có phải là phụ huynh của em Hạ Điềm không ạ?
Lâm Như sợ hãi nói vào điện thoại, Bác Thần vừa nghe là đã nhận ra đó là giọng của cô.
Anh nhíu mày hỏi:
- Đúng vậy, có gì không cô?
Lâm Như cũng nhận ra được người bắt máy chính là Bác Thần, cô lại càng sợ hãi thêm mà vội nói:
- Bé Hạ Điềm mất tích rồi anh ạ, chúng tôi đã tìm khắp nơi nhưng không thấy.
Bác Thần sững người một phen, nghe giọng nói khóc lóc của cô mà anh không nhịn được liền hỏi:
- Cô không sao chứ? Bình tĩnh nào.
- Làm sao tôi có thể bình tĩnh được cơ chứ? Xin anh hãy đến trường nhanh lên.
Nói xong cô cúp máy.
Bác Thần hốt hoảng lái xe đến trường, đương nhiên không thể thiếu Uyển Đình và Vũ Phong, Bác Thành ở lại nhà thì nhờ người tìm kiếm.
- Chuyện gì thế này, ôi con tôi.
Uyển Đình ngồi trên xe lo lắng không chịu được, Vũ Phong ở bên cạnh cô an ủi.
- Không sao đâu em, bình tĩnh đi nào.
Nhưng anh à, tại sao Hạ Điềm lại mất tích khi đang ở trong trường chứ?
Vũ Phong hỏi Bác Thần đang lái xe, anh cắn răng đạp chân ga lên chạy với vận tốc kinh người rồi trả lời lại:
- Đến trường trước đi rồi tính.
Hạ Điềm hiện giờ đang ở một nơi tối tăm không một chút ánh sáng.
Nhưng bỗng nhiên anh sáng xuất hiện ngay trước mặt nó.
Con bé bị bắt đi rồi, và bọn xấu vừa mới kéo bao trùm đầu của con bé ra.
Hạ Điềm mặt lạnh nhìn ba người ở trước mặt mình.
Ai cũng tỏ vẻ hung tợn và mọi rợ khiến cho con bé không biết làm gì hơn ngoài cái mặt lạnh của mình.
- Ê mày, con bé này hình như nó không biết sợ.
- Kệ nó, mau chóng tống tiền cha mẹ nó đi.
Bắt nó khai ra số điện thoại.
Cái người hổ báo nhất trong ba người lên tiếng, một tên đi lại chỗ Hạ Điềm mà hung tợn.
- Mau nói ra số điện thoại của ba mẹ nhóc mau lên.
Hạ Điềm lạnh lùng đọc ra một dãy số, nhưng nó không phải của ba mẹ, mà là của Bác Thần và cô giáo.
Hạ Điềm thấy thật may mắn khi nó biết số điện thoại của cô giáo.
- Chà, đây là số điện thoại của ba mẹ nhóc sao.
Gọi đi mày.
Một tên lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi.
Hạ Điềm vẫn lạnh lùng, nhưng rồi khóe môi nó nở một nụ cười ảm đạm..