Tư Niên tròn mắt không ngờ rằng sẽ gặp lại Cẩn Mai ở cái hầm tối tăm dơ dáy này.
Cẩn Mai ngồi trong góc, mắt liếc nhìn hai người.
Cẩn Mai không còn là Cẩn Mai khi xưa nữa, mái tóc dài bết dính, gương mặt lem luốc dơ bẩn vì đã lâu không được tắm gội, quần áo rách bươn, và có lẽ cô ta cũng đã không được thay quần áo trong thời gian dài.
Tư Niên nhìn Tuấn Lãng, anh có chút cảnh giác với Cẩn Mai, nhưng cô ta khi thấy hai người thì vẫn ngồi yên không đả động gì, giống như cô ta không nhìn thấy vậy, mắt lơ đễnh, môi khô khốc và bong tróc da, trên mặt có nhiều vết thương như bị bạo hành.
Tư Niên nhìn cũng sợ.
- Bây giờ làm sao đây?
Cô nhíu mày hỏi Tuấn Lãng, anh im lặng không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Cẩn Mai đang ngồi bên kia.
Tư Niên nuốt nước bọt tính đi lại nhưng bị Tuấn Lãng ngăn can.
- Đừng đi.
Tuấn Lãng nói, Tư Niên không nghe theo anh mà tiếp tục đi chầm chậm không phát ra tiếng động, thi thoảng có vài con gián và chuột nhắt chạy ngang khiến nó rùng mình.
Cẩn Mai vẫn ngồi yên đó, mắt nhìn Tư Niên không rời cho đến lúc Tư Niên đứng trước mặt cô, rất gần.
Cả hai tiếp giáp nhau, Tư Niên lên tiếng.
- Tại sao cô lại ở đây?
Cẩn Mai không trả lời, Tư Niên liếc nhìn từ đầu tới chân của cô ta, đúng thật là dơ không còn gì để nói.
Tư Niên tiếp tục hỏi.
- Chính cô là người đã bắt cóc Uyển Đình sao?
Nghe đến cái tên Uyển Đình thì bỗng nhiên hai con mắt của Cẩn Mai nở rộng, nó đáng sợ, tròng mắt thu hẹp lại nhìn như một chấm màu đen nằm giữa lòng mắt trắng xóa.
Cô ta trở nên tức giận mà đi lại nắm lấy áo của Tư Niên, Cẩn Mai gằn giọng.
- Con khốn đó phải chết, nó nhất định phải chết!
- Này!
Tư Niên cố dứt Cẩn Mai ra khỏi mình nhưng không được, cô ta bám rất chặt như muốn kéo theo Tư Niên đi xuống địa ngục cùng cô ta.
Nhưng rồi Tuấn Lãng đi lại, sức lực của đàn ông khiến cho Cẩn Mai ngã nhào ra sau, đầu đập vào tường rồi cô ta bất tỉnh nhân sự.
Tư Niên vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.
Nó nhìn Tuấn Lãng, anh lúc này đang cố giữ bình tĩnh, khi nãy anh đã nhẹ tay lắm rồi nhưng không hiểu sao Cẩn Mai vẫn ngất đi.
- Cô ta chết chưa?
Nó nhíu mày nhìn Cẩn Mai, Tuấn Lãng lắp bắp.
- Ch… Chắc chưa đâu, thôi mặc kệ cô ta, chúng ta đi.
Tuấn Lãng nói rồi kéo Tư Niên rời khỏi tầng hầm lên trên mặt đất.
Cẩn Mai thì vẫn nằm đó bất tỉnh.
Về phía Uyển Đình, cô vẫn ngồi yên trong phòng không dám ra ngoài.
Cô ngồi trước cửa sổ nhìn ra ngoài, và khóc, nước mắt lăn dài trên gò má phớt hồng.
Ánh mắt long lanh đáy nước.
Cô không bao giờ nghĩ rằng có ngày cô sẽ nhớ lại hết tất cả.
Nếu như cô vẫn như trước đây, quên hết mọi sự thì có lẽ mọi thứ sẽ diễn biến theo một chiều hướng khác.
Nhưng bây giờ thì mọi chuyện càng tồi tệ hơn.
Cô cũng vừa mới nhận ra cô đã có con, hai đứa.
Bọn nhóc đã biết cô là mẹ của chúng ngay từ lần đầu gặp mặt, vậy mà cô không hề nhận ra trong khi cô là mẹ ruột của chúng.
Uyển Đình nức nở, lúc này cô muốn khóc thật nhiều để giải tỏa hết những phiền muộn trong lòng.
Nhưng cô chắc chắn vẫn sẽ không thể nào quên được những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua.
Từ lúc mọi chuyện bắt đầu cho tới giờ.
Một lúc sau, nước mắt đã khô, trên mặt cô giờ đây không còn chút biểu cảm nào, nó không còn sinh khí hay sự hạnh phúc.
Có lẽ đây mới là thứ mà cô nên có, không phải nụ cười ngượng ngạo như trước đây.
- Tôi sẽ kết thúc mọi thứ.
Cô lẩm bẩm một mình rồi nhìn xuống dưới nhà, thấy Mặc Vũ Phong đang bị đám người của Lưu Dương lôi kéo xuống phòng khách.
Cô nhíu mày nhìn Vũ Phong, thấy người anh dính bê bết máu trông thật kinh khủng, miệng thì rỉ máu ra, anh không thể chống cự mà bị người khác kéo lê đi như thế.
Trong lòng Uyển Đình có thứ gì đó đang nghiền nát trái tim cô.
Rồi cô thấy Lưu Dương đi theo anh, dáng vẻ ung dung thư thả.
Anh ta nhìn thấy cô mà vẫy tay.
- Uyển Đình!
Cô giật mình một cái mà nhìn Lưu Dương, anh mỉm cười tinh nghịch khiến cho cô cảm giác hơi ớn lạnh.
Cô cắn răng chạy xuống dưới, còn Lưu Dương thì không vui vì cô không đáp lại lời chào của anh.
Anh bực bội trút giận lên Vũ Phong bằng cách đá thật mạnh vào người anh một cái đau điếng.
- Thật khó chịu.
Mặc Vũ Phong bị đám thuộc hạ của Lưu Dương vứt ra sàn nhà, anh lúc này thân tàn ma dại, chưa chết là còn may.
Anh gắng gượng ngồi dậy, dù người có chi chít vết thương thì anh vẫn có một sức hấp dẫn lôi cuốn người khác.
Lưu Dương căm ghét điều này, vì chính nó đã làm cho Uyển Đình rơi vào lưới tình của Vũ Phong và rời xa Lưu Dương khi anh còn chưa kịp mở lời thổ lộ.
Uyển Đình vội vàng chạy xuống dưới, chân cô chạy thoăn thoắt trên những bậc cầu thang, Vũ Phong nhìn thấy thì sợ rằng cô sẽ ngã, mắt anh dính lấy cô không rời.
Còn Lưu Dương thì cũng nhìn cô, nhưng anh mỉm cười đầy âu yếm đi lại.
- Em tỉnh rồi à, có còn mệt không?
Uyển Đình đi lại thẳng tay tát Lưu Dương một cái khiến anh sững sờ.
Cô cau mày tức giận, cả người run bần bật.
Lưu Dương lạnh lùng nhìn cô, chỉ vài giây sau anh mỉm cười nhẹ nhàng mà lên tiếng.
- Em đánh đau lắm đấy.
- Anh bị điên sao? Anh đang làm gì anh ta vậy hả?
Uyển Đình lớn tiếng mắng chửi khiến cho Lưu Dương không hài lòng, anh nhìn Vũ Phong bằng con mắt ngây thơ vô tội rồi nhìn Uyển Đình, anh nhún vai nói.
- Anh đang trả thù giúp em còn gì.
- Trả thù?
Uyển Đình không hiểu nổi Lưu Dương đang nói gì, mũi cô cay cay nhìn Vũ Phong, ánh mắt của anh nhìn cô, không vui cũng không buồn, nó như muốn nói cảm ơn cô đã lo lắng cho anh, anh cảm kích vì điều đó.
Uyển Đình đang bị rối tung bởi hai người này, Lưu Dương mỉm cười đi lại nắm lấy tóc của Vũ Phong mà giật ngửa ra sau, anh nói, xem như chuyện này là một chiến tích đáng tự hào.
- Anh đang giúp cho em trả thù tên chồng bội bạc này đấy, nếu em đã nhớ lại tất cả thì em nên cảm thấy vui vì chuyện này chứ.
- Lưu Dương!
Uyển Đình lớn tiếng, nụ cười trên môi Lưu Dương chợt tắt, chỉ còn lại ánh mắt giống như con dao nhọn đang nhìn cô, hắn buông Vũ Phong rồi đẩy anh ra chỗ khác một cách mạnh bạo.
- Anh tưởng rằng em sẽ thích chuyện này, xem ra không phải nhỉ?
Lưu Dương lẩm bẩm làm cho Uyển Đình phải rợn da gà.
Lưu Dương không còn là Lưu Dương nữa, anh đã bị tình yêu hóa điên rồi!.