Thời gian: sáng sớmĐịa điểm: Marseiiles, PhápMột chiếc xe tải đã qua sửa chữa từ từ tiến vào một học viện, kèm theo tiếng động cơ ầm ỹ.
Một chàng trai phương Đông tuấn tú bước xuống, bực mình đá một đá vào lốp xe lạnh lùng nói với người cầm lái “Còn không mau cút xuống.”Tài xế bộ dạng khá đẹp kiêu ngạo xuống xe tiện tay đóng cửa lại, bực mình nói “Anh họ, mày rảnh quá nên tới giám sát tao?”“Mày tưởng ông muốn canh chừng mày chắc.
Nếu không phải bà già tao ngày nào cũng gọi điện làu bàu, tao thèm vào nhìn mày?” Chàng trai tuấn tú phủi vạt áo dính bụi, hết cách với thằng em họ Lâm Lỗi này.Nhìn bộ dạng lờ đờ của hắn, cảm thấy bực bội, trực tiếp túm lấy cổ áo lôi hắn vào trường “Mau cút đi học, để tao nhìn thấy mày lăn lộn với đám lưu manh kia lần nữa là tao tống về nước đấy.”Lâm Lỗi cực kỳ bất mãn khi đám bạn thân của mình bị anh họ nói thành lưu manh, căm tức hất cái tay đang túm cổ hắn của Tần Vịnh ra, xoạc cẳng đi vào trường.Tần Vịnh đứng tại chỗ mím đôi môi mỏng, mặt thoáng tức giận.
Liếc mắt thấy một chiếc xe du lịch đậu ở cổng trường, mấy gã choai choai phì phèo thuốc lá.
Bước tới chỗ chúng, phát âm tiếng Pháp chuẩn xác “Đừng để tao nhìn thấy chúng mày tới tìm nó nữa.”Một gã người châu Á vất thuốc lá đi muốn xông lên gây sự nhưng bị thằng cầm đầu cản lại.“OK.” Gã con trai hứng thú cười, liếc hắn một cái sâu xa rồi dẫn đám đàn em lên xe bỏ đi.Tần Vịnh thở dài, thật tình không biết nên làm sao với thằng em họ này.
Thời gian trước bị hắn phát hiện dám hút cần sa.Hàng ngày không đi học, theo chân đám lưu manh này quậy phá khắp nơi, còn hùng hồn nói mình rất thoải mái.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Vườn trường phong cảnh tuyệt đẹp, lá ngô đồng bị mùa thu nhuộm thành màu đỏ, bay lả tả trong gió.Dương Thông đến trường X đưa tài liệu cô bạn để quên ở nhà cho cô ấy, mải mê đọc thầm bài học giải phẫu nên không cẩn thận đụng phải một chàng trai thanh tú, nét mặt ngông nghênh, nhất thời tài liệu trong tay rớt xuống đất tung tóe.Cứ tưởng người kiêu căng ngạo mạn như anh ta sẽ răn dạy cô, cô cũng đã chuẩn bị sẵn lời lẽ phản kích lại.
Ai ngờ anh ta lại ngồi xổm xuống giúp cô nhặt giấy tờ bay tán loạn.“Cảm ơn.” Do mới phẫu thuật dây thanh quản xong nên chưa hồi phục như cũ, giọng cô khàn đặc.Lâm Lỗi khẽ giật mình, nhíu mày nhìn kỹ cô một hồi bèn chọc “Cô là đàn ông?”Câu này chọc trúng vào chỗ nhạy cảm của cô, ôm tài liệu đứng phắt dậy, hung tợn trừng hắn một cái bỏ đi.
Lâm Lỗi đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng cô, nhún vai, đút tay vô túi quần cà lơ phất phơ đi vào phòng học.“Ối, sao thứ tự hồ sơ sai hết trơn thế này?” Hoàng Kiều, bạn thân của Dương Thông cáu kỉnh, làm cô mất nửa ngày sắp xếp lại.Dương Thông bình thản “Sáng sớm không cẩn thận va vào người ta, tớ đã phải tới trường đón cậu để bồi thường còn gì.”Hoàng Kiều cười hì hì, khoác tay cô đi ra bãi đậu xe.
Vừa đúng lúc tan học, sân trường ồn ào vô cùng… Ở cái nơi tràn trề sức sống của sinh viên thế này, Lâm Lỗi lại lẻ loi một mình đi tới trước cái xe tải của hắn, thậm chí cửa xe cũng không thèm khóa.
Chỉ thấy hắn tùy tiện mở cửa, chui vào cái xe tải có thể rơi mất cánh cửa bất cứ lúc nào.Đang chuẩn bị khởi động xe, một cánh tay mở cửa xe thò vào túm lấy vô lăng “Định đi đâu?”Lâm Lỗi liếc Tần Vịnh một cái, cáu bẳn “Đi đâu liên quan gì mày? Anh họ, có phải mẹ tao dán mày vô mông tao không?”Tần Vịnh tức điên, nhìn chòng chọc hắn, nửa ngày thả tay xuống, giọng trở nên lạnh như băng “Đã vậy, đến chừng mày hối hận thì đừng tìm tao.” Nói xong đi tới xe mình, mấy giây sau chiếc xe nghênh ngang phóng vút đi.Lâm Lỗi không đếm xỉa đến, nhếch môi cười khinh bỉ một tiếng cũng khởi động xe lái đi.Dương Thông nhìn đuôi xe rung bần bật của hắn, khàn giọng hỏi “Người đó là ai thế?”“À, Lâm Lỗi.” Hoàng Kiều chui vô xe, đáp.
Dương Thông lạ lùng hỏi “Nổi tiếng lắm à? Tớ buột miệng hỏi một câu cậu đã biết tên anh ta?”“Vừa khéo anh ta cùng khoa kinh tế với tớ, với lại nổi tiếng không phải anh ta mà anh của anh ta, là cái người vừa tranh cãi mới nãy đó.
Đó là tài tử khoa tớ, lại đẹp trai nữa.” Hoàng Kiều đáp, mắt sáng lòe lòe.Song Dương Thông hoàn toàn không bị anh trai Lâm Lỗi ảnh hưởng, trong óc chỉ có nụ cười giễu cợt nhàn nhạt của Lâm Lỗi.~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~Mấy tháng sau, Dương Thông đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi làm thêm chuẩn bị về nhà trọ.
Đã quá khuya, lại muốn nhanh chóng về ôn bài chuẩn bị thi, ngẫm nghĩ cô quyết định đi đường tắt.Ngõ hẻm vừa dài vừa tối thui, thỉnh thoảng vẳng tới tiếng chó tru, Dương Thông cúi đầu bước nhanh.Sắp đi tới cuối hẻm, nhìn thấy ánh sáng lờ mờ đằng xa, một cánh tay ú núc đặt lên vai cô “Cô em, đi đâu mà vội thế?”Người Dương Thông cứng ngắc, kiến thức chuyên môn vừa ghi nhớ hoàn toàn chạy không còn manh giáp, nén cơn khủng hoảng trong lòng chậm chạp quay đầu, lòng hối hận khôn xiết, vừa rồi không nên đi đường tắt mới phải.Chờ cô nhìn thấy rõ người đằng sau thì cả người hoàn toàn lạnh buốt.
Ba bốn thằng du côn miệng ngậm thuốc lá, tay còn cầm chai rượu cười tởm lợm nhìn cô, ánh mắt cứ như muốn lột trần cô ra.Liếc mắt nhìn ánh sáng trước mặt không xa, cố gắng nở nụ cười làm chúng bớt đề phòng, chậm rãi lùi ra sau một bước, làm bộ kinh ngạc giương mắt nhìn sau lưng chúng “Ủa, sao anh lại tới đây.”Đáng tiếc đám du côn vẫn nhìn cô chằm chặp, căn bản không buồn nhìn ra sau “Con ranh, đừng giở trò, để bọn tao cao hứng sẽ thả mày đi.”Nếu không phải Dương Thông từ nhỏ đã trầm tính kiên cường, lúc này sợ là đã khóc từ lâu.
Tim chùng xuống, quăng túi xách vào bọn chúng rồi quay người nhắm đầu hẻm chạy như điên.Tất nhiên mấy gã kia đuổi theo không tha, ngay lúc Dương Thông vừa đặt chân tới đầu hẻm, ánh đèn sáng trưng chiếu lên người thì một cánh tay to túm lấy tóc cô giật ngược ra sau.Dương Thông biết mình lành ít dữ nhiều, bắt đầu gào khóc điên cuồng, hi vọng có người đi ngang qua cứu được cô.
Nhưng vài người đi đường bị mấy tên hung thần ác sát này giơ tay đe dọa, đều giả vờ không biết lủi đi thật mau, bọn họ áy náy chỉ biết gọi cảnh sát giúp cô gái phương Đông này, hi vọng cảnh sát tới kịp thời.Dương Thông tuyệt vọng thét lên, đột nhiên ánh đèn nơi đầu hẻm bị một thanh niên cao gầy chắn mất.
Dương Thông giàn giụa nước mắt ngước lên nhìn anh ta, phát hiện anh ta chính là người nhặt tài liệu dùm cô hôm đó, Lâm Lỗi.Lòng cô dấy lên một tia hi vọng, bò rạp trên đất vươn tay cầu cứu “Cứu… cứu tôi với…”Lâm Lỗi ngậm thuốc lá, tay cầm một túi giấy đựng bánh mì baquet kinh ngạc nhìn bọn chúng, thấy trong tay đối phương đều có dao, nói không sợ là nói láo.
Hắn lại không phải đai đen Taekwondo như Tần Vịnh nhưng ánh mắt cầu cứu tuyệt vọng của cô bé này làm hắn không thể lờ đi như không có chuyện gì được.Cho dù không cứu được cô thì kéo dài đến khi cảnh sát tới cũng được.
Nghĩ xong, trước con mắt uy hiếp của đám du côn, hắn quăng túi bánh vào bọn chúng song hoàn toàn không có lực sát thương.
Dương Thông cũng thừa lúc đám du côn xông vào tấn công Lâm Lỗi, vùng vẫy bò dậy.
Không biết sức lực ở đâu ra, cô chụp lấy thùng rác đặt trong hẻm ném vào chúng.Mùi hôi thối lập tức bốc lên, đám lưu manh càng nổi giận.
Vốn dĩ chúng định kéo cô tới chỗ không người cưỡng hiếp nhưng bây giờ đã có người báo cảnh sát, cớm sẽ tới bất cứ lúc nào, nhưng cứ vậy mà bỏ đi thì chúng không cam lòng.Không thèm nhiều lời, chúng hùa nhau xông vào đánh anh chàng tự dưng xuất hiện này, hai tên khác túm vai Dương Thông định lôi cô đi.
Dương Thông hoảng sợ tột độ, vùng vẫy kịch liệt, chụp lấy tay chúng cắn xé.
Gã lưu manh ăn đau, tát cho cô mấy bạt tai, khóe miệng trào máu ra.Lâm Lỗi bị một đám côn đồ đấm đá túi bụi cũng lâm vào thế yếu, nước miếng lẫn máu trào ra.May mắn, còi xe cảnh sát càng lúc càng gần, đám du côn căm tức đá Lâm Lỗi thêm mấy đá.
Dương Thông liều chết bám lấy bờ tường, đề phòng mình bị chúng lôi đi.Đến khi cảnh sát tới, hai người đã bị đánh thâm tím, mặt mày biến dạng.
Dương Thông thoát chết trong đường tơ kẽ tóc, ngồi trên xe cấp cứu nhìn Lâm Lỗi đã lâm vào trạng thái lơ mơ, lòng ngổn ngang trăm mối.
Biết rõ đánh không lại vẫn kiên quyết xông lên muốn cứu mình.Khai báo xong đã là nửa đêm.
Mặt Dương Thông tím bầm, nhìn không ra mặt mũi nữa.
Lâm Lỗi còn nghiêm trọng hơn cô, khóe mắt sưng vù, cả gương mặt thê thảm không nỡ nhìn, nhưng trong mắt Dương Thông thì cực kỳ đẹp trai.Đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Tần Vịnh mặt mày đằng đằng sát khí, không thèm phân biệt phải trái đúng sai, vừa vào đã phun lửa “Kêu mày đừng có chơi bời với đám du côn đó mày không nghe, bây giờ bị đánh thì nhớ tìm tao?”Lâm Lỗi đã tỉnh lại xì một tiếng, nhịn cơn đau nơi miệng ú ớ “Ai tìm mày?”Thật ra là lúc hắn mê man, Dương Thông dùng điện thoại của hắn tìm số người nhà hắn để cám ơn, kết quả thấy tên Tần Vịnh, nhớ Hoàng Kiều có nói đó là anh trai Lâm Lỗi nên mới bấm số gọi qua.“Anh Tần, Lâm Lỗi cứu tôi nên mới bị đánh… xin anh đừng hiểu lầm.”Tần Vịnh bất thình lình bị gương mặt sưng như đầu heo này làm hoảng hồn, vội ho khẽ một tiếng đi tới cạnh Lâm Lỗi.
May mà không xảy ra chuyện gì lớn, nếu không về nước hắn biết ăn nói thế nào với cô hắn.Sau đó một thời gian, Lâm Lỗi bị Tần Vịnh đón về nhà, phái người chăm sóc /, nói đúng hơn là canh chừng.
Mấy lần Dương Thông muốn tới cám ơn đều bị từ chối.Hơn một tháng sau, Lâm Lỗi sắp suy sụp tới nơi thừa dịp người canh gác hắn ngủ gục, trèo tường trốn ra ngoài.Ngày hôm sau, mặt Tần Vịnh đen như đít nồi phóng tới sở cảnh sát, bởi vì thằng em họ Lâm Lỗi của hắn lại gặp chuyện, hơn nữa lần này không nhẹ chút nào.Tội danh là buôn ma túy.
Hóa ra Lâm Lỗi trốn xong lại đi tìm đám bạn chí cốt kia, tên cầm đầu hỏi han vài câu quan tâm xong, cùng Lâm Lỗi sóng vai chuẩn bị lên xe hắn đi bar đêm thì bị một toán cảnh sát bao vây, tiếp đó cảnh sát lục soát được heroin trên người chúng.Tuy trên người Lâm Lỗi không có nhưng hắn lại lái xe tới chỗ này, bị nghi ngờ là đồng bọn nên bị áp giải về sở cảnh sát hết lượt.
Tuy không chắc chắn lắm, nhưng tính trẻ con ngạo mạn nổi lên, Lâm Lỗi mạnh miệng gào toáng vào mặt Tần Vịnh “Tao không biết, tao không giấu!”“Vậy mày khai hết chuyện của đám bạn mày cho tao, tao mới mời luật sư cho mày được!” Tần Vịnh tức muốn ói máu, hai người đều sinh cùng năm, hắn chỉ lớn hơn Lâm Lỗi có một tháng, sao cứ phải đi chùi đít cho thằng này?Lâm Lỗi khinh khỉnh “Tao không bán đứng bạn bè.”Tần Vịnh nghe xong trán nổi gân xanh, đập bàn đứng dậy “Mụ nội mày, còn xem đám khốn đó là bạn?” Nói rồi muốn xông lên đập thằng em họ nhưng bị cảnh sát cản lại, thô bạo kéo đi.Mấy ngày ấy Tần Vịnh bận bù đầu bù cổ.
Vì muốn chứng minh em họ vô tội, một sinh viên đại học như hắn dốc hết bản lĩnh, tất cả năng lực thậm chí mượn cả sức của cha hắn nhưng vẫn không thể kéo Lâm Lỗi ra được.Điều khiến Lâm Lỗi cảm thấy lạnh lẽo là, bạn chí cốt của hắn chẳng những không thanh minh giùm hắn mà sống chết khăng khăng hắn cũng có tham gia.
Đương nhiên hắn biết nguyên nhân, chúng muốn dựa sức Tần Vịnh, tính đường mượn gió bẻ măng.Không quá vài ngày, Lâm Lỗi mặt xám mày tro ngồi trên tấm ván bỗng dưng nhận được một lá thư màu xanh nhạt, mở ra bên trong chỉ có một con bọ ngựa gấp bằng giấy.
Hắn nghĩ không ra còn có ai viết thư cho mình, bạn bè hắn đều quay lưng lại với hắn, hắn cũng nhận ra được số người mình quen biết rất ít ỏi.Nghi hoặc mở con bọ ngựa ra, chỉ thấy vài dòng lác đác ‘Lâm Lỗi, Tôi Tin Anh.
Nhất định anh sẽ không sao.’Tin hắn? Ngay cả Tần Vịnh cũng bán tín bán nghi, vì sao xuất hiện một người nói với hắn, tôi tin anh.Từ sau hôm đó, gần như cứ vài ngày hắn lại nhận được bọ ngựa giấy, lần nào cũng chỉ có vài câu nhưng câu nào cũng đầy ắp tin tưởng, khích lệ hắn.Mới đầu Lâm Lỗi còn không để ý, đến cuối cùng bắt đầu chờ đợi thư, có lẽ vì trong trại tạm giam quá nhàm chán.Rốt cuộc, Tần Vịnh tìm được chứng cứ, chứng minh hắn vô tội, cũng có người ra mặt làm chứng Lâm Lỗi hoàn toàn không biết.Từ trại tam giam đi ra, Lâm Lỗi nôn nóng hồi âm theo địa chỉ ghi trong thư, nói cho đối phương biết mình đã ổn, hơn nữa đã được thả ra.Cứ thế, hai người giữ liên lạc.
Không người nào đề nghị gặp mặt, tận hưởng cảm giác như có như không tuyệt đẹp này.
Mà hắn cũng dần dần trở nên chín chắn, biết cái gì là chân tình, cái gì là hư ảo.Sau khi tốt nghiệp, hắn không lập tức về nước mà đâm đầu vào yêu đương với một người đẹp Pháp, bởi vì hắn cảm thấy người đẹp này phù hợp với mọi tiêu chuẩn bạn gái của hắn.Hắn vui sướng, không nhịn được muốn chia sẻ với bạn tốt của mình.
Khó mà che giấu được vui mừng trong lòng, hắn viết ‘Hi, Tôi Yêu Rồi, Chúc Phúc Tôi Đi.”Trước mắt Lâm Lỗi chỉ biết đối phương kí tên là Tàn Âm, là con gái, những cái khác hắn không biết.Khi Dương Thông nhận được lá thư khiến cô tan nát cõi lòng kia, nằm bẹp trên giường một ngày trời không ăn không uống.
Mãi đến tối, cô gom hết thư từ cất đầy vào một cái hộp, vất vào nhà kho trên gác, từ đó Tàn Âm biến mất trên thế gian.
Còn lý do vì sao cô tự gọi mình là Tàn Âm, đó là vì dây thanh quản của cô bị tổn thương sau phẫu thuật, tự giễu mình nên gọi như thế mà thôi.Một thời gian dài không nhận được thư, Lâm Lỗi cảm thấy kỳ lạ, ngày nào cũng viết mấy lá gửi đi song hắn vẫn không nhận được lá thư trả lời nào.Dần dần hắn bắt đầu nhận ra có gì đó không đúng, trong lòng có cảm giác gì đó không nói rõ được.
Nhìn người đẹp kia cũng cảm thấy nhạt nhẽo, càng lúc càng hi vọng có thể nhận được thư của cô.Mấy tháng sau, Lâm Lỗi nhịn hết nổi, tìm tới địa chỉ ghi trong thư.
Ấn chuông cửa tới tê tay cũng không có người ra.
Hắn không hề biết rằng, Dương Thông cũng tốt nghiệp cùng năm, mấy ngày trước vừa về nước, vì thế lúc này hắn tới tìm thì đã vườn không nhà trống.Chớp mắt, thời gian thấm thoắt đã năm năm.Dương Thông ngồi trong tiệm café, mặt lạnh như băng nhưng lòng thì đang nổi sóng mãnh liệt, đành phải cố tỏ vẻ nghiêm trang để che giấu căng thẳng trong lòng.Lâm Lỗi lơ đãng uống café, mắt đảo khắp nơi.
Không khí im lặng đến đáng sợ, hồi lâu Lâm Lỗi không nhịn được hỏi “Cô Dương, cô có đói không?”Dương Thông hơi ngước mặt lên, cố ép mình nhìn thẳng vào hắn “Không đói.”“…” Lâm Lỗi chán ngán dựa lưng vào ghế.
Cái cô này từ lúc đến tới giờ, nói chuyện với hắn cứ như ăn thuốc súng, hơn nữa nói chuyện nghe đanh đá quá.Đột nhiên, ánh mắt đảo ngang liếc dọc của hắn sáng lên, nói một tiếng với Dương Thông liền chạy tới chỗ ngồi cạnh cửa sổ.Dương Thông thở phào.
Hôm nay cô bị mẹ già ép đi xem mặt, đánh chết cũng không ngờ người kia lại là Lâm Lỗi.
Tin tức càng có sức công phá hơn nữa là, mẹ cô thì ra chính là bạn thân của mẹ Lâm Lỗi.
Chỉ vì cô cứ ở Pháp với ba nên hoàn toàn không biết mà thôi.Thấy Lâm Lỗi hí hửng đùa giỡn với một người đàn ông, Dương Thông nhận ra anh ta là người năm đó xông vào phòng bệnh chửi hắn, Tần Vịnh.
Đột nhiên một cô gái xinh xắn nhanh nhẹn đi tới sau lưng Lâm Lỗi, hung hăn quật hắn xuống đất.
Cô hoảng hốt nhưng lại không dám chạy ra, sợ bại lộ tâm tình của mình.Năm đó, biết Lâm Lỗi có bạn gái rồi, cô buồn bã đau khổ rất lâu.
Bây giờ không biết cô nên vui mừng hay là đau lòng dùm hắn, bởi vì hắn và cô gái kia không có đi tới bước cuối cùng.Nhìn bọn họ cư xử hài hòa vui vẻ ngồi chung, mặt Lâm Lỗi sáng ngời rạng rỡ, cô chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Nhiều năm như vậy, hình như hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Cái vảy ngược kia đã bị thời gian vuốt xuôi.Cô nàng bên cạnh Tần Vịnh cô càng nhìn càng thấy quen mắt, đột nhiên nhớ ra là ả điếm ông dượng chồng cô bao bên ngoài.
Cô ả này, cô ruột cô khóc trước mặt ả không biết bao nhiêu lần, thậm chí mấy lần ả còn gọi điện khiêu khích đe dọa cô Dương Thông.Cơn giận bốc lên, Dương Thông chỉnh lại vạt áo, hùng dũng đi tới trước mặt họ, trò chuyện vài câu xong cô thành công chọc giận cho ả bỏ đi.Khiến cô thấy hứng thú là, từ thái độ của Tần Vịnh cô nhìn ra được hắn thích cô gái tên Lâm Phàm trước mặt.“Anh thích cô ấy.” Nếu đã thích, vì sao không nắm lấy.
Để như cô, hối hận suốt năm năm, nếu cô sớm đề nghị gặp mặt, liệu có phải nhận lấy lá thư yêu cầu chúc phúc kia không.Nhưng Tần Vịnh hoàn toàn không đếm xỉa đến nỗi khổ tâm của cô, thẹn quá hóa giận làm cô không tán thưởng chút nào.Tần Vịnh đã không chịu nỗ lực vì tình cảm của mình, vậy Dương Thông cô nên nỗ lực vì mình thôi.
Thế nên cô bắt đầu nghe lời mẹ, tìm mọi cơ hội gặp mặt Lâm Lỗi, hẹn hò.
Song cô phát hiện Lâm Lỗi luôn bài xích mình, cô tìm không ra nguyên nhân ở bản thân.
Rất nhiều lần cô muốn thử nói cho Lâm Lỗi biết cô là Tàn Âm nhưng lại sợ khéo quá hóa vụng.
Lỡ hắn đã quên ai là Tàn Âm, cô biết giấu mặt vào đâu.Khi cô làm mọi cách ra sức tranh thủ, mẹ lại nói cho cô một tin khiến cô kích động đến mất ngủ.
Lâm Lỗi nói với mẹ hắn muốn cưới cô, xem ra cố gắng của cô không uổng công, phải không?Tối hôm đó cô hưng phấn đứng trước gương xoay tới xoay lui, nhìn mình trong gương, hai má ửng hồng, mắt tỏa sáng mà vui sướng không thôi.Lúc thử áo cưới, tuy Lâm Lỗi có vẻ bực mình nhưng cũng ngoan ngoãn thay mấy bộ lễ phục, dáng người thon dài mặc lễ phục phối hợp với áo cưới trắng muốt của cô nhìn đẹp cỡ nào.
Trong đầu cô đã bắt đầu mơ tưởng có lẽ tương lai không xa, cô cũng giống như Lâm Phàm, mang thai con của người đàn ông cô yêu, sau đó xây nên một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, cái nhà ấy có cô, có Lâm Lỗi, có con của họ.Có điều ý nghĩ trong lòng cô Lâm Lỗi vĩnh viễn không biết.
Trong mắt hắn, cô là quái nhân mặt lạnh, hoàn toàn không nhìn ra ý nghĩ trong đầu cô.Chính vì không nhìn rõ, hắn mới bỏ lỡ hết lần này đến lần khác.Cùng với việc Lâm Lỗi mất tích, giấc mộng tuyệt vời cô dệt nên bị phá nát, rơi rụng một cách tàn nhẫn.
Cô ôm áo cưới ngồi xổm trong phòng khóc khàn cả giọng, cô sai thật rồi sao? Có phải cô không nên đánh giá bản thân quá cao, cho rằng mình thật sự có thể ở bên cạnh hắn.Vì chuyện này, hai nhà tuyệt giao.
Nhưng cô không trách bà Lâm, cô biết tất cả chuyện này đều do cô lừa mình dối người.
Để tránh né tất cả, cô thương lượng với mẹ xong quyết định đi New Zealand, điều trị vết thương lòng đầy mình.Mấy ngày sau, cô tới nhà Tần Vịnh, thấy bộ dạng Tần Vịnh và Lâm Phàm ngọt ngào trong lòng cảm khái không nói nên lời.
Lấy con bọ ngựa giấy ra đưa cho Tần Vịnh, hi vọng có thể chuyển giùm cho Lâm Lỗi.
Bên trong là lá thư chúc phúc cô hồi đáp năm đó nhưng mãi không gửi đi.Không khí New Zealand hết sức mới mẻ, mới mẻ đến nỗi mỗi khi cô hít thở đều chìm sâu vào hồi sức.
Thời kỳ thanh xuân năm ấy, người con trai vẻ mặt kiêu ngạo ấy, cái người cứu cô mà bị đánh ấy.Nhưng cô biết, cô cần phải từ bỏ.
Một người đàn ông đã vô tình với cô, hà tất phải vất hết sĩ diện tự tôn để cầu xin.Nghe nói, Tần Vịnh và Lâm Phàm kết hôn rồi nhưng cô không có can đảm về dự lễ cưới.
Cô sợ trong hôn lễ của người ta nhìn thấy người đàn ông mình nhớ, gợi lại giấc mộng đẹp cô từng dệt lên.Cô không ngờ rằng, hai ngày sau đó khi cô mở cửa ra, Lâm Lỗi ngượng ngập đứng ngoài cửa, nhìn cô muốn nói gì đó nhưng dường như lại không có can đảm.Dương Thông thản nhiên hỏi “Anh tới làm gì?” Thật ra từ ngón tay run run của cô có thể biết cô kích động cỡ nào, chẳng qua cô quen dùng thái độ lãnh đạm để bảo vệ mình.“Anh… anh biết em là Tàn Âm.” Lâm Lỗi ấp a ấp úng, hắn cảm thấy mình đúng là chẳng còn mặt mũi nào mà tới đây.
Có điều hắn suy nghĩ thật lâu, thật sự không muốn bỏ qua, hi vọng mình không tới trễ.Dương Thông hơi hếch cằm, mở to mắt ráng nhịn nước mắt chực chờ trào ra, giọng lạnh như băng “Sau đó thì sao?”“Sau đó… anh thích em.” Mặt Lâm Lỗi ửng đỏ, nhìn vào mắt cô đáp nhưng hắn thất vọng phát hiện Dương Thông vẫn lạnh lùng như cũ.“Anh thích là Tàn Âm, hay là Dương Thông tôi?” Giọng nhẹ nhàng bâng quơ, nghe kỹ có thể nhận ra một chút buồn bã.Lâm Lỗi ngớ ra, vấn đề này thật tình hắn chưa từng nghĩ tới “Hai người không phải một hay sao? Có gì khác nhau?”“Có.
Ai cũng có thể là Tàn Âm, mà Dương Thông chỉ có một mình tôi.” Dương Thông nhìn hắn chằm chằm, gió chiều ấm áp thổi qua nhưng lại khiến cô cảm thấy lạnh.Lâm Lỗi sốt ruột nói “Tàn Âm cũng chỉ có một, cô…”Rầm.
Đôi mắt dưới lớp kính của Dương Thông thoáng lạnh băng, hung hăng sập cửa lại.
Không biết nên vui hay buồn, hắn còn nhớ Tàn Âm, hắn thích Tàn Âm.Nhưng nếu thích, vì sao lúc đó lại nói cho Tàn Âm biết hắn có bạn gái, muốn cô chúc phúc.Còn đối với Dương Thông, bỏ lại cô trước lễ cưới một mình chạy trốn, quẳng lại tàn cục khiến người ta khổ sở cho cô thu dọn.Nếu không thích, tại sao lại đuổi theo tới New Zealand.Cô không muốn tin tưởng nữa, hi vọng xa vời cuối cùng đều biến thành tuyệt vọng.
Lâm Lỗi, buổi tối ngày hôn lễ hôm ấy, cô đã hoàn toàn từ bỏ.Người xưa có câu, phong thủy chuyển dời, chuyển tới chuyển lui sẽ tới bạn mà thôi.Này thôi, Lâm Lỗi tận dụng mọi cơ hội, ngày nào cũng xuất hiện trong tầm mắt Dương Thông, nhưng thái độ của cô lạnh lùng chưa từng thấy, luôn làm Lâm Lỗi đông cứng.Không lâu sau, Dương Thông tới dạy ở một trường đại học.
Lâm Lỗi lại mặt dày mỗi ngày chạy tới nghe giảng, sét đánh cũng không ngừng.
Vì chuyện lần trước, bà Dương hoàn toàn không nể mặt Lâm Lỗi, nếu không phải chú ý đến chút tình bạn còn sót lại với bà Lâm đã sớm mở miệng chửi rồi, đương nhiên không đời nào giúp hắn.Còn Lâm Lỗi, trải qua một thời gian dài cũng từ từ nhận ra được lòng mình.
Hắn thích Tàn Âm, cũng vì sự tồn tại của Tàn Âm nên bỏ qua sự tồn tại của Dương Thông trong lòng hắn.
Kỳ thật hắn sớm đã bị Dương Thông hấp dẫn từ từ, chỉ vì trong lòng không bỏ được cô gái xuất hiện ở thời khắc hắn yếu đuối nhất.Nếu bọn họ là một người, vì sao hắn phải rối rắm khổ sở đến tột cùng mình thích ai làm chi, chẳng phải là tự chuốc khổ vào thân sao? Dễ nhận thấy, Dương Thông đã chui vào trong sừng trâu, hắn cần phải cứu cô ra!Một lần cứu, cứu mất bốn năm.
Không ngờ lòng Dương Thông đóng còn kín hơn vỏ trai, mặc hắn lăn lộn thế nào cũng mở không ra.Thật ra hắn không biết, mấy năm nay Dương Thông càng lúc càng mơ hồ, không kềm chế nổi lòng mình nhưng lại lo bị tổn thương lần nữa.
Vì thế chỉ đành kềm nén mình, không nghe không hỏi gì đến hắn, một mặt hi vọng hắn tránh xa tầm mắt mình ra đừng chọc bản thân phiền não, một mặt lại khao khát nhìn thấy hắn, cả người đầy mâu thuẫn.Hai người cứ thế mà đoán mò tâm tư đối phương, một bên ra sức tấn công, một bên giơ khiên toàn lực phòng ngự.Rốt cuộc, đến cuối năm thứ tư, Lâm Lỗi lập công.
Chuyện này phải nói đến ngày hôm ấy, Dương Thông tan tầm.
Hôm đó cũng là đêm khuya, tối đen hệt như chín năm về trước.Dương Thông học khôn, không đi đường tắt mà đi thẳng tới bãi xe.
Đột nhiên có cảm giác túi xách bị kéo, quay ngoắt lại nhìn phát hiện một gã đàn ông đang móc túi mình, liền la thất thanh.Gã kia thấy bị phát hiện, giơ dao trong tay khẩn trương uy hiếp, cướp lấy túi xách của cô co cẳng chạy.
Dương Thông hoảng hồn đứng đờ ra tại chỗ không biết làm sao, bỗng dưng một cái bóng lướt qua người cô đuổi theo tên cướp.Chủ nhân cái bóng đó e rằng cả đời này cô cũng không quên được, hoảng sợ gào với theo “Lâm Lỗi! Đừng đuổi! Gã có dao đó!”Lâm Lỗi mắt điếc tai ngơ, tiện tay nhặt cái ghế của quán vỉa hè ném vào lưng đối phương, gã kia bị sức lực từ đằng sau xô tới, loạng choạng té xuống.Lâm Lỗi thở hào hển giằng lấy cái túi trên tay gã, hung hăng đá một đá “Mẹ mày, hại ông mày chạy thiếu điều đau sốc hông, mày ngon thì chạy thử xem!!”Tên trộm dù sao cũng chột dạ nhát gan, thấy người đàn ông này đuổi tới cũng không dám móc dao trong tay ra, nhìn cô gái kia đuổi tới nhào vào trong lòng anh ta, mừng rỡ nhảy vọt dậy lủi vào bóng đêm.Lâm Lỗi cũng không đuổi theo, đưa tay ôm chặt lấy Dương Thông, thấy cô sợ run cầm cập mà đau lòng không thôi.Dương Thông nghẹn ngào khóc “Sao anh ngu như thế! Chín năm trước cứu em đã bị người ta đánh thành thịt bằm rồi, chín năm sau vì cướp lại giỏ xách của em mà đuổi theo ăn cướp, anh đánh lại được ai mà đuổi hả?! Lỡ bị đâm thì làm sao?”Lâm Lỗi giật mình nửa ngày, dè dặt hỏi “Anh cứu em bị người ta đánh thành thịt bằm lúc nào?”Dương Thông bị hù sợ đến ngây người, đem toàn bộ chuyện xưa một năm một mười nói ra hết.
Lâm Lỗi nghe mà kinh ngạc không thôi, nhất thời xịu mặt khổ sở “Anh vì em mà bị đánh bầm dập như vậy rồi, em còn không chịu tha thứ cho anh?”Dương Thông hoàn hồn, giãy khỏi vòng ôm của hắn, đưa ống tay áo lên lau kính đeo lại lên mặt, đôi mắt xếch đã khóc đến đỏ ngầu nhưng vẫn lạnh lùng như cũ nhìn hắn chằm chằm “Hai người không có liên quan.” Nói xong muốn đi, lại bị Lâm Lỗi dùng sức kéo lại, tiếp đó cánh môi ấm áp.
Cô mở to mắt nhìn gương mặt tuấn tú của Lâm Lỗi, dần dần thôi vùng vẫy, bắt đầu đáp lại nụ hôn nồng nàn này.Nếu, đây là một kiếp, vậy thì để cô vạn kiếp bất phục, không thể trở ra lần nữa đi.“Em của anh, tha thứ cho anh đi.” Lâm Lỗi thì thầm bên tai cô, một giọt nước mắt lăn xuống gò má, cô ôm chặt lấy Lâm Lỗi.
Cô chờ ngày này chín năm, ảo tưởng một ngày này, cũng mơ mộng thật lâu.Rốt cuộc, khuôn mặt lạnh lẽo vạn năm hiện ra một nụ cười yếu ớt, nụ cười đó khiến cô đẹp không bút nào tả xiết, lại thêm nước mắt lấp lánh trong viền mắt càng thêm quyến rũ lạ kỳ.Lâm Lỗi nhìn mà hồi hộp không thôi.
Càng khiến tim hắn loạn nhịp là, Dương Thông mỉm cười nói với hắn “Được.”