Chương
Cô xem con gái mình là một nỗi nhục.
Hạng Chí Viễn bật cười thành tiếng, giống như nghe được một chuyện gì đó vô cùng buồn cười, bật cười trong chốc lát, có điều ngón tay giữ điếu thuốc lại khẽ run lên.
Giang Ninh Phiến nhìn anh, đầu ngón tay dần tái trắng.
Bỗng Hạng Chí Viễn ném điếu thuốc đi, đẩy Giang Ninh Phiến lên bức tường nhiệt độ hơi cao, bàn tay thon dài giữ lấy cổ cô, nóng rẫy, hai mắt anh gần như đỏ quạch, trừng mắt nhìn cô chằm chằm: “Giang Ninh Phiến, em còn mặt mũi nào nói mấy lời đó trước mặt tôi?”
“Em lừa gạt tôi, phản bội tôi, vứt bỏ tôi! Tôi để em sống đến ngày hôm nay đã là nhân con mẹ nó từ cho em, cô có tư cách gì ra vẻ như người bị hại trước mặt tôi!” Hạng Chí Viễn phát cuồng quát lên: “Nhục nhã? Hạng Chí Viễn tôi chỉ mang đến cho em nhục nhã? Hả?”
Những gì cô đã làm với anh mới là nhục nhã đúng nghĩa!
Hai năm trước, cô làm chứng trước tòa, muốn hại chết anh.
Hai năm sau, cô giấu anh chuyện anh đã có con gái, thậm chí còn coi đứa con của mình là một nỗi nhục.
Giang Ninh Phiến! Cô độc ác lắm!
Giang Ninh Phiến nhìn anh mà trái tim đau quặn.
Anh thật sự rất hận cô nhỉ. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Mấy lần gặp trước anh đều tỏ vẻ bình chân như vại, lần này rốt cuộc cũng bộc phát ra rồi sao? Anh thật ra còn không muốn cô sống đúng không?
Hạng Chí Viễn dùng sức bóp cổ cô, quát: “Cô có tư cách gì xem con gái của Hạng Chí Viễn tôi là một thứ nhục nhã?”
“…”bg-ssp-{height:px}
“Cô có tư cách gì không cho tôi biết chuyện tôi có con?” Hạng Chí Viễn khàn cả giọng: “Đó là con gái tôi!”
Suốt mấy năm qua, anh chưa một lần được gặp con mình!
Ở hộp đêm Thánh Đình, cô rõ ràng biết đấy là con gái anh mà lại nói dối, còn nói linh tinh với anh, khả năng diễn xuất của cô sao lại giỏi như vậy!
“Đó là vì tôi còn lương tâm đấy, tính ra thì tôi đối xử với con bé rất tốt, dù tôi có ghét nó vì nó là nỗi nhục nhã của tôi nhưng ít nhiều gì tôi cũng biết trân quý sự sống.” Giang Ninh Phiến cười khẩy, thêu dệt nên mọi chuyện một cách hoàn mỹ: “Anh đừng có mà quên, năm đó anh đã quả quyết là tôi cắm sừng anh, muốn tôi phá quách cái thai đi.”
“…”
Cơ thể Hạng Chí Viễn cứng đờ.
Hai năm trước, cái thai anh muốn phá lại chính là đứa bé của mình?
“Tôi vẫn cứ sinh con bé ra, để sinh mệnh đấy có thể bắt đầu.” Giang Ninh Phiến lạnh lùng nói: “Ít nhất tôi cũng có trách nhiệm hơn anh đúng không?”
“Đó là vì tôi không biết!” Hạng Chí Viễn nổi điên rống lên.
“Vậy bây giờ anh đã biết rồi đấy thôi.” Giang Ninh Phiến bị anh bóp cổ nên nói chuyện một cách mệt nhọc: “Vậy anh muốn Hạng Diêu Linh à? Hẳn là anh biết rõ con bé theo tôi hay theo anh tốt hơn.”
“Vậy bây giờ anh đã biết rồi đấy thôi.” Giang Ninh Phiến bị anh bóp cổ nên nói chuyện một cách mệt nhọc: “Vậy anh muốn Hạng Diêu Linh à? Hẳn là anh biết rõ con bé theo tôi hay theo anh tốt hơn.”