Chương
Giang Ninh Phiến đứng ở ven tường, nhìn con gái của mình đang kể khổ, càng nghe, trong lòng càng lúc càng hụt hẫng.
Hạng Diêu Linh còn nhỏ như vậy đã biết che giấu cảm xúc.
Ở trước mặt cô lại không hề nói gì, nhưng buổi tối lại gọi điện thoại nói với người khác.
Người mẹ như cô lại trước giờ không cẩn thận lo nghĩ cho cảm xúc của con gái.
Chỉ một lát sau, lại thấy tay nhỏ của Hạng Diêu Linh cầm microphone thả lại trên máy bàn, sau đó lại cầm lên, lúc này xưng hô thay đổi, nhỏ giọng mà nói: “Cô giáo Mỹ Mỹ, con là Chuông Nhỏ, hôm nay Chuông Nhỏ không vui… Không cần cãi nhau.”
Lúc này Giang Ninh Phiến mới phát hiện Hạng Diêu Linh cũng chưa hề ấn số.
Hạng Diêu Linh cũng không biết gọi điện thoại, cô bé chỉ cầm microphone mà lầm bầm lầu bầu mà thôi.
“…”
Giang Ninh Phiến che miệng lại, nhìn con gái mình, nước mắt lập tức từ hốc mắt rơi xuống.
Không làm cho con gái giật mình, Giang Ninh Phiến xoay người đi vào trong phòng ngủ, nằm xuống, nước mắt lại không sao ngăn được mà rơi xuống.
Qua hồi lâu.
Giang Ninh Phiến nghe thấy tiếng động, vội vàng nhắm mắt lại.
Hạng Diêu Linh trở lại phòng ngủ, cố hết sức mà bò lên trên giường, bò đến bên cạnh cô.
Cô có thể cảm giác được Hạng Diêu Linh đang nhìn cô, bỗng nhiên, một cái tay nhỏ dán lên trên mặt cô, lau nước mắt đi.
“Mẹ, mẹ, mẹ…”
Lúc này, Hạng Diêu Linh lớn tiếng mà kêu lên, dáng vẻ có chút sợ hãi.
“Sao vậy?” Giang Ninh Phiến mở to mắt nhìn về phía cô bé, giả vờ như vừa mới tỉnh ngủ, ngồi dậy duỗi tay bật đèn lên.
Vẻ mặt Hạng Diêu Linh lo lắng mà nhìn vào cô chăm chú: “Mẹ, mẹ khóc à, đừng khóc, phải mạnh mẽ…”
Mạnh mẽ.
Giang Ninh Phiến miễn cưỡng cười nhạt, duỗi tay ôm Hạng Diêu Linh vào trong lòng, nhẹ giọng hỏi: “Chuông Nhỏ, hôm nay người lớn cãi nhau khiến con không vui có đúng không?”
Hạng Diêu Linh để mặc cô ôm, chớp đôi mắt to: “Cô giáo Mỹ Mỹ nói không được cãi nhau.”
“Thật xin lỗi con, sau này sẽ không như vậy nữa.”
Giang Ninh Phiến nói.
“Mẹ.” Hạng Diêu Linh rời khỏi cái ôm của cô, nghiêm túc mà nhìn cô: “Vì sao ba An lại không ở nhà của chúng ta, bởi vì chưa kết hôn sao? Cô giáo Mỹ Mỹ nói, ba mẹ đều phải về nhà mỗi ngày.”
“Ba An rất bận.” Giang Ninh Phiến chỉ có thể nói với con gái như vậy.
“…”
Đáp án này Hạng Diêu Linh đã từng nghe qua rất nhiều lần, cô bé nhìn Giang Ninh Phiến, nhẹ gật đầu.
Trước mắt Giang Ninh Phiến hiện ra một khuôn mặt khác, nâng khuôn mặt nhỏ của con gái lên: “Nói mẹ nghe, con cảm thấy cái chú kia thế nào, chính là người mà con gọi lung tung là anh trai ấy.”
“Chú ấy rất tốt ạ.”
Hạng Diêu Linh chớp đôi mắt nói.