Chương
“Cảm ơn cô giáo Mỹ Mỹ, bây giờ tôi sẽ đón Chuông Nhỏ đi, ngày mai lại đưa đi học.”
Giang Ninh Phiến mỉm cười nói.
“Bé ấy đang chơi đồ chơi ở bên trong đấy.”
Cô giáo Mỹ Mỹ là một cô giáo trẻ tuổi, vẻ mặt hiền lành nói.
Giang Ninh Phiến đi vào bên trong, lớp mẫu giáo được trang trí giống như một vương quốc trong cổ tích.
Giờ này các bạn học cùng đã sớm về nhà, một mình Hạng Diêu Linh đứng ở trước bàn nhỏ chơi xếp gỗ, trên khuôn mặt nhỏ không hề có chút sợ hãi nào, cười hì hì, trên đầu là hai bím tóc nhỏ được tết khá mộc mạc.
“Chuông Nhỏ.”
Giang Ninh Phiến gọi cô bé.
“Mẹ…”
Hạng Diêu Linh ngẩng đầu, vừa nhìn thấy cô, lập tức vui vẻ mà bổ nhào về phía cô, chạy như bay lao vào trong lòng cô.
Giang Ninh Phiến ngồi xổm người xuống ôm chặt lấy cô bé.
Dáng người nhỏ nhắn của Hạng Diêu Linh nằm gọn trong lòng cô.
Giang Ninh Phiến ôm thật chặt, bàn tay thon dài xoa đầu nhỏ của Hạng Diêu Linh, có loại cảm giác thỏa mãn mất mà tìm lại được: “Chuông Nhỏ, mẹ rất nhớ con, thật sự rất nhớ con.”
Hôm nay ở hộp đêm Thánh Đình, cô không dám nói ra với Hạng Chí Viễn, Chuông Nhỏ là con gái của anh.
Điều đó có nghĩa là khiến cho cô mất đi một màu sắc rực rỡ này.
Nhưng cô biết, có những việc là số phận đã định, Hạng Chí Viễn sớm hay muộn cũng sẽ phát hiện, huống chi cha con bọn họ đã gặp nhau rồi.
Thời gian Chuông Nhỏ có thể ở cùng cô… Chỉ sợ cũng không còn nhiều.
“Chuông Nhỏ cũng rất nhớ mẹ.” Hạng Diêu Linh hiểu chuyện mà để mặc cô ôm, mang theo sự trẻ con mà nói.
“Thời gian sau này, mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con, nhất định sẽ luôn ở bên cạnh con.”
Giang Ninh Phiến nói, hứa hẹn với con gái của mình, giọng nói vẫn luôn bình tĩnh có hơi cứng lại.
Hạng Diêu Linh có chút ngây thơ mà khẽ chớp mắt, sau đó vươn bàn tay nhỏ nhẹ nhàng vỗ bên cạnh người cô, dáng vẻ bà cụ non mà an ủi cô: “Con cho mẹ ở bên cạnh mà, không khóc không khóc nha.”
“…”
Giang Ninh Phiến càng ôm Hạng Diêu Linh chặt theo.
Dẫn theo Hạng Diêu Linh từ lớp mẫu giáo Mỹ Mỹ ra, Giang Ninh Phiến gọi điện thoại cho Hạ Tư Duệ và An Vũ Dương báo bình an trước, sau đó đặt Hạng Diêu Linh lên trên ghế dựa an toàn dành cho trẻ em, đeo đai an toàn kỹ càng cho cô bé.
Giang Ninh Phiến lái xe về nhà.
Trên đường Hạng Diêu Linh vung vẩy hai bím tóc của mình: “Mẹ, bím tóc của con tết có đẹp không?”
Giang Ninh Phiến liếc mắt từ kính chiếu hậu nhìn con gái ở ghế sau một cái, tâm trạng đã bình tĩnh hơn vừa nãy rất nhiều, hỏi: “Ai tết bím tóc cho con?”
“Anh trai tết.” Hạng Diêu Linh có vẻ đắc ý nói, nắm chặt bím tóc nhỏ của mình: “Anh trai thật là xinh đẹp.”