Chương
Hạ Tư Duệ đi tới quét dọn phòng khách, nghe vậy lại lườm Giang Ninh Phiến một cái: “Thật không biết con nghĩ sao, còn học người ta mê tín đặt họ.”
“…”
Giang Ninh Phiến cười nhạt, không nói gì.
Sau khi sinh Chuông Nhỏ, Hạ Tư Duệ và An Vũ Dương suy nghĩ không ít tên cho bé, cuối cùng lúc cô đăng ký giấy khai sinh cho Chuông Nhỏ, dứt khoát nói cái tên “Hạng Diêu Linh” này.
Hạ Tư Duệ không hiểu họ Hạng này từ đâu đến, cô giải thích nói đã tính số mệnh cho Chuông Nhỏ, trong số mệnh gặp phải khó khăn trắc trở, phải đặt họ mới có thể bình an lớn lên, cho nên đã đặt họ của người cha đỡ đầu.
An Vũ Dương từng hỏi cô vì sao làm như thế, đáp án của cô rất đơn giản…
“Chuông Nhỏ là đời sau của hai nhà Giang và Bùi, những ân oán trước đó cũng không nên tính trên người cô bé, cô bé là một bắt đầu mới, không họ Giang, không họ Bùi, cũng chỉ có thể mang họ Hạng.”
An Vũ Dương hỏi cô làm như vậy không sợ Hạng Chí Viễn phát hiện.
Cô vẫn nói câu đó, xưa nay cô không quan tâm Hạng Chí Viễn có phát hiện hay không.
“Tên của con hay không?”
Giang Ninh Phiến cầm tờ đơn đăng ký, chỉ vào ba chữ “Hạng Diêu Linh” phía trên hỏi Chuông Nhỏ.
Chuông Nhỏ dừng tay nhỏ chống cằm, vẻ mặt nghiêm túc nhìn một lúc lâu, giả vờ sâu lắng.
Giang Ninh Phiến lặng lẽ nhìn cô bé.
Một lát sau, Chuông Nhỏ không giả vờ được nữa, lập tức cười vô cùng xán lạn, vỗ tay nói: “Hay lắm, hay lắm. Mẹ, chúng ta đi chơi.”
Nói xong, Chuông Nhỏ kéo Giang Ninh Phiến đi chơi xếp gỗ.
Đối với Chuông Nhỏ, Giang Ninh Phiến có phần áy náy, cô thường làm nhiệm vụ nên sẽ có mấy ngày không về nhà với con gái, nhưng xưa nay Chuông Nhỏ đều không tức giận.
Chuông Nhỏ trời sinh lạc quan, là món quà tốt nhất ông trời cho cô.
Nhìn con gái, Giang Ninh Phiến cảm thấy có thể quên đi bất cứ phiền não nào.
Chỉ ngoại trừ….
“Mẹ, chơi cùng đi.”
“Mẹ, mẹ có yêu con không? Mẹ có yêu con không? Mẹ yêu hay không yêu nè?”
“Trên trời có thật nhiều máy ngốc nghếch…”
“Điềm Điềm và Nguyệt Nguyệt sáng hôm nay cười méo miệng.”
“…”
Cái miệng nhỏ của Chuông Nhỏ mãi mãi không ngừng lại, bi bô nói ra một đống từ, mà có vài câu Giang Ninh Phiến thật sự nghe không hiểu.
Cô chỉ có thể giả vờ chân thành lắng nghe, thỉnh thoảng hùa theo một hai tiếng, thật ra không hiểu gì cả.
Ban đêm, Giang Ninh Phiến và Chuông Nhỏ nằm trên một giường.
Chuông Nhỏ ngủ rất tùy tiện, nằm ngáy o o trông dáng vẻ hình chữ đại.
Khó khăn lắm mới dỗ Chuông Nhỏ ngủ được, Giang Ninh Phiến uống thuốc xong, đang muốn ngủ, điện thoại bỗng rung lên.