Chương
Giang Ninh Phiến nhìn sắc mặt của anh ta tái nhợt, cô lại nhẹ giọng thêm vào liều thuốc mạnh: “Anh đừng tưởng rằng anh có thể trốn đi, vì vào cái ngày anh được thả ra, tôi nhất định sẽ mời Hạng Chí Viễn tới hỗ trợ phá án, anh nghĩ anh thoát được sao?”
Cô vừa nói câu đó xong, Tần Tuấn Phong lập tức tê liệt cả người trên ghế ngồi, sợ hãi nhìn cô: “Cô sẽ thả tôi đi thật sao?”
Anh ta tình nguyện ngồi tù còn hơn.
“Không nhất thiết phải bắt anh, nếu chúng tôi bắt hết mấy người các anh thì lấy chỗ chứa ở đâu ra?” Thân thể Giang Ninh Phiến ngửa ra sau, cô cười xinh đẹp, giọng nói như mây trôi nước chảy: “Còn không vui bằng lấy con gà trống ra làm trò tiêu khiển nhỉ? Mà thôi, hình như tôi vẫn thấy anh thuận mắt hơn.”
Tần Tuấn Phong càng bị dọa hết hồn, anh ta há mồm nói: “Cái đó, tôi…”
Ánh mắt sắc bén của Giang Ninh Phiến theo dõi anh ta, chờ đợi anh ta nhả ra đáp án, nhưng đột nhiên có người bên ngoài mở cửa ra, Tần Tuấn Phong lập tức im miệng.
“…”
Giang Ninh Phiến phiền muộn mím môi, quay mặt đi.
Chỉ thiếu một chút.
Chỉ thiếu một chút là Tần Tuấn Phong đã nói rồi.
Một đồng nghiệp đứng ở cửa ra vào nhìn về phía cô: “Ninh Phiến, Hạng Chí Viễn tới, anh ấy muốn hỏi tiến triển của vụ án.”
Hạng Chí Viễn.
Thân thể nhỏ nhắn của Giang Ninh Phiến cứng lại: “Mọi người tiếp đón anh ta là được rồi, tôi ở đây còn bận phá án.”
“Hạng Chí Viễn chỉ tên muốn cô tới tiếp anh ấy.”
Đồng nghiệp nói.
“…”
Chỉ tên.
Giang Ninh Phiến đau đầu nhíu mày, với tác phong của Hạng Chí Viễn, nếu như anh muốn gặp cô, nếu anh không thấy cô chắc chắn anh sẽ không bỏ qua.
“Được, để tôi đi.” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
Giang Ninh Phiến đứng lên, đẩy đồ ăn vặt về phía Tần Tuấn Phong, mỉm cười nói: “Tần Tuấn Phong, anh suy nghĩ cho kỹ, tôi muốn đưa anh ra ngoài thì tối đa chỉ mất hai ngày làm hồ sơ thôi.”
“…”
Tần Tuấn Phong hoảng sợ nhìn cô.
Người phụ nữ này là nhân vật nào đây, sao lại có thể nghĩ ra loại biện pháp tà đạo này, cô ta có còn là cảnh sát hay không.
“Cho anh này, ăn nhiều một chút.” Ánh mắt Giang Ninh Phiến rơi vào một gói kẹo mè xửng, lại tốt bụng nhắc nhở: “Đúng rồi, tôi thiện chí nhắc anh nhé, đừng ăn kẹo mè xửng.”
Không ngọt chút nào.
Còn có chút đắng nữa, không biết vì sao lại gọi là kẹo mè xửng.
Nói xong, Giang Ninh Phiến quay người, cô và đồng nghiệp đi ra ngoài.