Chương
Giang Ninh Phiến nghe cuộc đối thoại của bọn họ, mặt từ đầu đến cuối đều giữ nụ cười nhàn nhạt.
Hạng Chí Viễn đi về phía trước, đi được vài bước, anh dừng chân lại một lúc, không quay đầu rồi tiếp tục đi thẳng.
Giang Ninh Phiến ngồi trên xe, nhìn Hạng Chí Viễn và Cô Minh Thành lên xe, hai chiếc xe đen hiên ngang rời đi.
Cô dùng mắt đưa tiễn họ rời đi, bọn họ cách cô càng lúc càng xa, càng lúc càng xa.
Giang Ninh Phiến bây giờ mới từ từ giơ một tay ra sờ lên eo nơi dựa sát cửa.
Tay ướt đẫm.
Giang Ninh Phiến giơ tay lên, một mảng máu tươi trên tay.
Là ban nãy cô lao xuống xe cứu Hạng Chí Viễn bị trúng đạn, mồ hôi đã ra ướt một mảng tóc của cô.
Lúc này hô hấp của cô mới vội vàng, miệng vì đau mà khẽ run lên.
Giang Ninh Phiến nhìn chằm chằm vào máu trên tay, cười một cái: “Rất tốt, Giang Ninh Phiến, mày càng ngày càng có thể chịu đựng rồi.”
Cô khen ngợi sức chịu đựng của mình.
Cô nhìn máu tươi trong lòng bàn tay cười, cười mãi rồi tầm mắt trở nên mơ hồ, mắt dâng lên một lớp nước.
Hạng Chí Viễn không hề nhận ra cô bị thương.
Làm tốt lắm, Giang Ninh Phiến.
Đột nhiên tiếng còi cảnh sát vang lên, từ xa, Giang Ninh Phiến nhìn thấy ánh sáng xanh đỏ nhấp nháy.
Không lâu sau, mấy chiếc xe cảnh sát dừng trước mặt cô, một bóng người nho nhã bước xuống xe.
Là An Vũ Dương.
Anh ta mặc một bộ đồ thường màu nhạt, gương mặt lành lạnh, anh ta luôn như vậy, cho dù xung quanh có bao nhiêu người, khí chất lành lạnh luôn khiến cho người khác cảm thấy chỉ có mình anh ta tồn tại mà thôi.
An Vũ Dương ngước mắt nhìn qua xe cô.
Lúc này Giang Ninh Phiến mới đẩy cửa xe, tay ôm bụng nghiêng người xuống xe, mỗi một bước đều đau thấu xương.
“Giang Ninh Phiến…” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
An Vũ Dương nhìn cô, nụ cười trên môi chưa kịp nhếch lên, tầm mắt đã rơi trên eo cô.
Chỉ thấy cô ôm eo từ từ đi tới, ngón tay trắng muốt đã nhuốm đầy máu tươi, trông rất đáng sợ dưới ánh đèn xe.
Gương mặt cô trắng bệch không chút sắc.
Giang Ninh Phiến vô tư cười với anh ta, tiếp tục đi tới, từng bước từng bước đều khiến cô cắn răng ra sức.
An Vũ Dương thẩn thờ, lập tức chạy qua đó.
“An Vũ Dương.”
Giang Ninh Phiến cười với anh ta, giọng khàn đi.
Tầm mắt trước mắt cô đột ngột mơ hồ, không nhìn rõ gì nữa, đầu óc trống rỗng như đột nhiên bị rút cạn năng lượng, phút chốc cả người xụi lơ, ngã về phía An Vũ Dương.