Chương
“Cái chết của chị chen giữa hai chúng tôi, định trước trong hai người sẽ có một người đau khổ.” Giang Ninh Phiến nhìn cần câu lặng yên bất động nói.
Cô giấu cái chết của chị, đau khổ của cô; Cô không giấu, anh sẽ đau khổ.
“Nếu đã như vậy, người đau khổ thì đau khổ triệt để một chút.” Giang Ninh Phiến nở nụ cười nhạt: “Như vậy, người vui vẻ cũng có thể vui đơn thuần hơn một chút.”
Nếu như quyền lựa chọn nằm trong tay cô, cô sẽ để người vui vẻ giữa hai người là… Hạng Chí Viễn.
Cô muốn Hạng Chí Viễn vui vẻ.
Cô muốn anh không biết gì hết, vui vẻ sống tiếp.
Chỉ cần anh vui vẻ, cô có thể không cần gì cả, có thể từ bỏ hết tất cả.
Một người, mất đi quá nhiều thứ, sẽ không quan tâm mất thêm nữa.
An Vũ Dương ngạc nhiên nhìn cô, hồi lâu mới nói: “Ninh Phiến, cô là một tên điên.”
“Tôi ở bên cạnh Hạng Chí Viễn một năm, đã bị bệnh điên trên người anh ta lây lâu rồi.” Giang Ninh Phiến cười, khóe mắt ươn ướt.
“Ninh Phiến.”
An Vũ Dương đau lòng nhìn cô, khoảnh khắc giọt nước mắt rơi xuống, trên trời có một chiếc máy bay bay ngang qua…
Không ai biết đó có phải là máy bay của Hạng Chí Viễn rời đi.
“…”
“Ninh Phiến, bên cạnh cô vẫn còn có tôi.” An Vũ Dương lặng lẽ nhìn cô chăm chú: “Cô nhớ lấy, cho dù cô không còn gì nữa, bên cạnh cô vẫn còn có tôi, cho dù cô coi tôi là bạn bè, hay là anh trai, hay là Boss, tôi cũng đều ở đây.”
“Ừm.”
Giang Ninh Phiến cười gật đầu, cười ra nước mắt, gió thổi qua hồ làm rối tóc cô.
Cô như vậy, đẹp đến nao lòng.
Đột nhiên, trên trời lại có một chiếc máy bay bay qua, vẽ một đường mây dài dài trên đó, làm phong phú thêm sắc trời…!
Hồng Cảng, đây là thành phố giao thoa văn hoá Tây – Trung nức tiếng gần xa khắp toàn cầu, là hòn ngọc đẹp nhất phương Đông.
Buổi triển lãm đồng hồ nổi tiếng OGA đang triển lãm ở một nơi nguy nga lộng lẫy.
Hai bên sàn chữ T đã đầy kín truyền thông và các tầng lớp thượng lưu, người nổi tiếng và yếu nhân.
Tiếng nhạc mạnh mẽ vang lên, ánh đèn buổi triển lãm tối đi, chỉ còn vài ánh đèn mở trên sàn chữ T, các người mẫu thân hình cao ráo mặc những bộ quần áo bắt mắt đi từ trong ra, phô diễn ra đồng hồ trên tay.
Bên dưới im ắng, các khách mời nhỏ giọng xì xầm.
Người xuất hiện cuối cùng là một người mẫu nữ thân hình thon thả, đường cong hoàn hảo, có một gương mặt tiêu chuẩn của phương Đông, gương mặt trái xoan, mái tóc đen dài được cột lên dứt khoát, phóng khoáng.
Cô mặc một chiếc đầm liền màu vàng kem che ngực và bụng, lộ ra xương quai xanh trắng ngần, trên cổ đeo một sợi dây chuyền kim cương, mặt dây chuyền là mặt đồng hồ quả quýt.
Cô catwalk từng bước trên sàn chữ T, quần trong mờ như sa, đôi chân đẹp như tranh vẽ xinh đẹp thoắt ẩn thoắt hiện theo sự di chuyển của từng bước chân.