Chương
Giang Ninh Phiến không nói gì nhìn mặt hồ phẳng lặng trước mặt, đột nhiên cần câu trong tay rung rinh.
Cô giơ tay định cầm lên thì nghe An Vũ Dương sau lưng vang lên lần nữa: “Tôi điều tra được hôm nay Hạng Chí Viễn sẽ đi Florence, chuyện trong nước giao cho Cô Minh Thành.”
“Bịch…”
Cần câu bị thu lại.
Tay Giang Ninh Phiến cứng đờ, một con cá to rơi về lại hồ, đập xuống mặt hồ yên ả gợn lên chút sóng.
“Ù…”
Một chiếc máy bay bay ngang qua phát ra tiếng ồn ào che đậy đi tiếng nước nhỏ trên mặt hồ.
Gió thổi qua mặt hồ.
Giang Ninh Phiến yên lặng ngồi đó, ngước mắt nhìn trời, đối mắt trắng đen rõ ràng, ánh mắt không có màu sắc.
Bầu trời trong vắt để lại vệt mây dài như chia bầu trời thành hai nửa.
Cô nghĩ Hạng Chí Viễn đi lâu rồi.
Thì ra anh giết Lôi Chấn Huy rồi mới đi…
“Giang Ninh Phiến…”
An Vũ Dương đi đến bên cô, chậm rãi ngồi xuống, tư thế nho nhã, nhìn thẳng vào cô, đôi mắt ấm áp như mặt trời chăm chú nhìn cô: “Nơi này rất gần sân bay, xe của tôi ngay phía sau.”
Từ sau khi cứu cô xuống từ tàu chuyến, gương mặt cô chưa từng cười qua.
Cho dù là vì con, cô cũng chưa từng cười nữa.
Cô nói với anh ta, Hạng Chí Viễn cuối cùng cũng bỏ cuộc rồi.
Nhưng anh ta phát hiện, là cô hết hy vọng rồi.
Giang Ninh Phiến đảo mắt qua nhìn anh ta một cái, rồi tiếp tục nhìn ra mặt hồ rộng lớn, đón lấy làn gió ấm, giọng hơn khàn: “Tôi không thể ở bên anh ta, vì tôi không muốn sau này nhớ về cái chết của chị và anh rể trong thế giới của hai người, bên thì yêu anh ta, bên thì gánh vác áy náy với chị, tôi day dứt mãi, anh ta cũng sẽ không vui.”
“…” An Vũ Dương im lặng làm một khán giả tốt.
“Tôi không thể ở bên anh ta, vì tôi không muốn cuộc đời anh ghi lại một Tiêm Tiêm sạch sẽ nhất từng làm gián điệp, phản bội anh ta, khiến anh ta đau khổ. Tiêm Tiêm trong sạch, Giang Ninh Phiến… Dơ bẩn.” Giang Ninh Phiến nhìn mặt hồ nói ra từng câu một.
Giọng nói dịu dàng.
Có quá nhiều lý do cô và Hạng Chí Viễn không thể ở bên nhau.
Ánh mắt An Vũ Dương hiện lên tia đau lòng: “Giang Ninh Phiến, một người phụ nữ quá lý trí thì không dễ dàng hạnh phúc đâu.”
“Đây phải trách anh.” Giang Ninh Phiến ngồi trên ghế nhìn anh ta, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Khi tôi vào AN, bài học lý thuyết đầu tiên anh dạy cho chúng tôi là lý trí.”
An Vũ Dương cười khổ theo: “Cô vẫn còn nhớ.”
“Đương nhiên là còn.”
“Nhưng cô quên rồi…”
“Quên gì…”
“Không có gì. Câu cá.”