Lạc Khê cảm giác ngay cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, nuốt không được nhổ cũng không xong, xong rồi, xong rồi, vì sao cô lại dây vào người đàn ông này chứ? Khẽ nâng môi cười gượng hai cái, chậm rì mở miệng:“Tôi nghĩ không đồng ý giao dịch này với ngài được rồi, kì thật hôm qua tôi không biết ngài là Lăng Thiên Hàn kia, tôi rất vinh hạnh như tôi không có lý do gì để bên cạnh ngài”
Chưa cần biết gì hết nhưng riêng thân phận địa vị tên tuổi của hắn thôi cũng đủ phiền phức rồi, thử nghĩ người nổi tiếng như hắn sẽ có bao nhiêu tay săn ảnh? người hâm mộ? Chỉ sợ cô vừa ra đường liền không có cơ hội sống sót về nhà đi? Fan của hắn không phải cô chưa biết, cô nhớ gần phòng trọ cô có cô gái lỡ miệng chê hắn già, buổi tối ra đường liền bị một đám người gần , chục người chặn đường xúm lại đánh đến nỗi bại liệt toàn thân, bây giờ còn đang trong viện chưa ra kìa, cô còn trẻ thế này, không muốn cứ thế nằm yên một chỗ đâu., huống chi còn có cha cô nữa.
Lăng Thiên Hàn khẽ miết miết miệng ly thủy tinh, ánh mắt hắn lóe lên tia sáng rồi vụt tắt nhanh chóng, vẫn không tức giận thản nhiên nói:“ Nếu cô nghĩ có vạn có nghĩa là cha cô được cứu thì cô sai rồi, ban đầ tôi cho cô tự nguyện lựa chọn, nhưng xem ra cô cứng đầu hơn tôi nghĩ, nên tôi nói luôn, cô chỉ có thể đồng ý, không có quyền từ chối lời nói của tôi”
Lạc Khê lần đầu tiên gặp một người ngông cuồng như hắn, mặc kệ thân phận của hắn ra sao, cô vẫn cười nhạt:“ Ngài nghĩ có thể ép buột được tôi sao? Nơi này còn có pháp luật”
Lúc đầu cô nghĩ đến thân phận hắn, mới lịch sự nói chuyện, không nghĩ đến hắn lại không coi ai ra gì như vậy, con người này thật sự quá tự kiêu rồi, cô cũng không phải người sợ hãi mà cúi đầu.
Lân này Lăng Thiên Hàn cười lớn, ánh mắt chế giễu nhìn cô, giọng nói trầm trầm lạnh lùng như tảng băng không tan được, khí lạnh không ngừng phát tán, lan truyền cả căn phòng, ngay cả hệ thống sưởi ấm hoạt động cũng không tỏa ra được chút xíu ấm áp nào, hắn nâng cằm cô lên, ánh mắt tàn bạo lại kiêu ngạo như một vị thần:“ Pháp luật? Phàm là thứ Lăng Thiên Hàn này muốn chưa bao giờ không đạt được, cho dù là mạng của cô!”
Câu cuối cùng làm Lạc Khê run lên, mặc dù sợ nhưng vẫn là kiên quyết nhìn hắn, cứng rắn phản bác:“ Ngài cũng quá coi thường pháp luật Trung Hoa rồi đấy”
Lăng Thiên Hàn thả cô ra, khoanh hai tay trước ngực nhìn cô cười:“ Trong mắt tôi thứ không đáng giá nhất là pháp luật Trung Hoa và loại phụ nữ ti tiện thích leo lên giường người đàn ông khác, cô không cần phải thử thách sự kiên nhẫn của tôi, nói không chừng bây giờ tôi không vui liền giết, chết,cô”
Mấy chữ sau cùng Lăng Thiên Hàn cắn thật nặng, ánh mắt cũng âm u đi rất nhiều, tận sau trong đáy mắt nhen nhóm lên tia tàn bạo..
Lạc Khê lần này quả thật bị vẻ mặt hắn dọa đến câm nín, vừa định mở miệng thì điện thoại bàn vang lên, cô nhìn qua hắn, thấy hắn không có ý định tiếp máy thì cô mới vươn tay nhấc lên:“ A lô?”
“ Lạc Lạc hả? Khụ! Con mau về đưa ba đi đi, bệnh viện không khụ khụ nhận bệnh án của ba.. khụ khụ khụ”
Sắc mặt Lạc Khên trắng bệch, nắm chặt ống tai nghe đến nỗi lộ ra cả khớp xương, đồng tử co rút lại kịch liệt:“ Ba, ba không sao chứ? Con đã có tiền phẫu thuật rồi”
Lăng Thiên Hàn vẫn là một bộ dáng ung dung thưởng thức rượu, ánh mắt dịu đi không ít.
“ Họ nói không thể nhận khụ khụ khụ bệnh án của ba được”
Lạc Khê quay lại nhìn Lăng Thiên Hàn, tức giận không nói được lời nào, cánh môi hồng run rẩy không kiểm soát được, dập máy xuống thật mạnh, phẫn nộ quát:“ Lăng Thiên Hàn!!!!!!!”
Hắn vừa ra điều kiện, cô không đồng ý, ba cô liền bị bệnh viện trả lại, làm gì có sự trùng hợp đến vậy? Dù cô có ngu cỡ nào cũng nhận ra đây là do hắn làm!
Lăng Thiên Hàn u ám nhìn cô, lạnh lùng mở miệng:“ Tên tôi không phải để cô gọi tùy tiện! Đừng chọc giận tôi thêm, bằng không ba cô sẽ không có một bệnh viện nào trong nước nhận bệnh án nữa đâu, cô biết tôi không thích nói giỡn!”
Đây là lần đầu tiên hắn kiên nhẫn đến như vậy, ngay cả việc này hắn cũng nhịn được, đổi lại nếu là người khác, chắc chắn sẽ không còn mạng đứng đây!
Lạc Khê giận đến run người, nắm chặt chiếc chăn quấn trên người, buột bản thân phải bình tĩnh, kiềm nén cảm xúc muốn giết người đàn ông này xuống, cô biết hắn nói được làm được, không phải chỉ dọa chơi chơi, nhưng cô không nghĩ hắn lại hạ lưu đến như vậy, thì ra con người của hắn chính là cặn bã như thế này, vậy mà ngoài kia hàng ngàn hàng vạn hàng triệu con ngươi lại chăm chăm hâm mộ hắn, bọn họ có biết con người này của hắn không?
Lăng Thiên Hàn lười biếng dựa vào lưng ghế, bắt chéo hai chân lại với nhau, ung dung thản nhiên tiếp tục nói:“ Một là cô theo tôi, vừa có tôi ra mặt, tiện thể ba cô được chữa bệnh và chăm sóc tốt nhất, cô cũng biết ông già rồi, nhanh chóng phục hồi không phải là tốt hơn sao? Hoặc hai là cô vẫn phải theo tôi, nhưng ba cô tôi lại không dám đảm bảo! Dù sao bây giờ bệnh viện lừa đảo cũng rất nhiều.... Và ba là, cô có thể không theo tôi, đổi lại ba cô bắt buột phải sống... nhưng cô phải là thi thể! Lúc đó tôi sẽ tha cho cô, cô thấy được không?”
Một chuyện khủng khiếp như vậy, từ miệng hắn nói ra lại nhẹ nhàng đơn giản như đang nói chuyện hôm nay trời thật đẹp, Lạc Khê nắm chặt tay, ánh mắt thủy chung dán trên người hắn không rời, cô chết cũng không sao, cô không sợ, nhưng còn ba cô thì sao? Ông đã có tuổi rồi, làm sao chạy ngang chạy dọc được? Lại còn chưa biết hắn sẽ trả thù trên người ông như thế nào, cô làm con gái sao có thể yên lòng?