Tuấn Chung nhìn người con gái đang bế trên tay đôi mắt hằng lên tia hận thù. "Huyết Băng, vì cô mà tiểu Tuý chết, vì cô mà tôi phải giết chết Tô Tô. Tôi phải giết chết cô"
Tuấn Chung đứng nhìn vực thẳm đó rồi nhìn xuống Huyết Băng "Nếu cô không phải em của Oneni tôi sẽ nghĩ đến chuyện mang cô rời khỏi cùng tôi nhưng đáng tiếc cô là em của cô ta, nên cô phải chết"
Quyền Thần Bảo thắng gấp xe, đôi chân linh hoạt chạy đến nhưng bị Tuấn Chung nhìn thấy anh ta liền lùi lại hét lớn "Mày bước qua đây tao sẽ ném nó xuống vực thẩm đó"
Lúc này Tuyết La từ trực thăng thả dây xuống đôi mắt vạn lần lạnh lùng, đôi tay ra kí hiệu phối hợp với Quyền Thần Bảo, lúc này Tuyết La đạp hắn một cái Huyết Băng từ tay Tuấn Chung liền bị ném về phía trước, Quyền Thần Bảo nhanh chóng chạy đến ôm lấy Huyết Băng rồi đưa cô cho Nguyên Tử Phong, còn phần Tuyết La cô ta đánh Tuấn Chung liên tục hận không thể giết chết hắn. Quyền Thần Bảo thấy thế liền đến ngăn cô gái này lại "Oneni dừng lại, Huyết Băng đang cần cô đấy"
Tuyết La quay sang nhìn Huyết Băng trên tay Tử Phong hừ lạnh một cái, Quyền Thần Bảo nhìn Tuấn Chung đang bất tỉnh rồi bước đi. Anh ta đột nhiên ngồi gượng dậy chĩa súng vào Thần Bảo phát súng nổ lên ghim vào bả vai anh. Tuyết La nghe tiếng súng quay đầu lại thấy vậy liền như bay chạy lại đá hắn một cước khiến anh ta lăn xuống vực thẳm, tiếng hét của anh ta thất thanh, Huyết Băng mệt mỏi mở nhẹ đôi mắt ra nhìn thấy màn vừa rồi của chị mình liền trợn tròn mắt, một lần nữa ngất đi
Tuyết La nhìn Huyết Băng đang hôn mê trên giường bệnh tâm can cô ta bỗng đau lòng. Quyền Thần Bảo nhanh chóng đi lại cất giọng trầm "Cô đừng lo sẽ ổn thôi, cô ấy chỉ do hoảng quá nên ngất thôi" Tuyết La đứng lên nhìn thẳng vào đôi mắt xám đỏ của anh cất giọng "Bảo vệ thật tốt con bé, hứa với tôi dù bất cứ chuyện gì xảy ra cũng không được làm hại nó, không được giết nó. Nãy nhớ sau này nếu nó có làm bất cứ thứ gì tất cả cũng là đều vì anh"
"Được" Anh trả lời một cách dứt khoát đối với câu yêu cầu của Tuyết La rồi ngồi xuống cạnh người con gái trước mặt vuốt ve gò má nhợt nhạt của cô.
tháng sau tại Mexico
Huyết Băng tươi cười nắm lấy tay Tuyết La đi về phía biệt thự, Quyền Thần Bảo đi ở phía sau hai cô gái này. Thấy Huyết Băng chí choé thế này trong lòng anh cũng thấy vui. Bước vào phía trong Thần gia hình ảnh lo lắng của Thuần Uyên hiện lên trong mắt Huyết Băng, bà vui vẻ ôm lấy cô nhìn lên phía trên thì thấy Tuyết La bà chợt đứng người, người con gái này là Tuyết La đó ư? Con bé vẫn còn sống sao? Nhưng năm đó rõ ràng con bé đã bị bắt cóc, lục tung cả thế giới cũng không tìm thấy con bé sao?
"Tuyết...Tuyết La..." Giọng Thuần Uyên rung rung, con ngươi của Tuyết La ngập nước, mẹ cô ta đây rồi người mẹ cô ngày nhớ đêm mong đây rồi, Tuyết La xà vào lòng Thuần Uyên khóc nức nở, bà ta cũng không ngoại lệ
"Huyết..."- Thần Hiền đang vui mừng như Tuyết La sắc mặt bỗng chốc trắng nhợt, Tuyết La đã chết rồi kia mà
"Cha bất ngờ không? Tôi vẫn còn sống tôi cá chắc rằng cha chưa từng nói mẹ nghe chuyện năm xưa đúng không? Tôi trở về rồi, tôi quyền lực hơn rồi cha thấy thế nào? Tôi còn là gánh nặng của cha nữa không?" Tuyết La đi từng bước từng bước lại gần Thần Hiền nói sắc mặt càng ngày càng nhợt nhạt, Thuần Uyên chạy đến nắm lấy bả vai ông hỏi "Ông rốt cục đã làm gì với Tuyết La, ông đã dấu chúng tôi chuyện gì?"
"Mẹ đừng kích động, ba dấu mẹ chuyện gì thì nói nhanh đi"- Huyết Băng ôm lấy Thuần Uyên nói, Quyền Thần Bảo bước lại gần Huyết Băng và Tuyết La cất giọng ảm đạm " Tuyết La cô đừng làm gì quá phận của mình, Huyết Băng cứ bình tĩnh không được kích động, anh có việc bận. Hẹn gặp lại ở trực thăng lúc giờ tối nay" Nói rồi Thần Bảo cùng Tử Phong đi ra về
"Thần Bảo cũng đã đi rồi, ba nói đi là bí mật gì?"- Huyết Băng cất giọng băng lãnh
"Sự thật là..."
End chap