Quyền Thần Bảo lấy xe rời đi,cô nằm trên phòng chán nản nhìn xung quanh, dinh thự này rất rộng nhưng lại không có gì để chơi, khác với Thần gia, mọi thứ trong Thần gia tuy nhỏ nhưng lại có rất nhiều chuyện thú vị
Cô đi thay một chiếc váy màu trắng cột tóc đuôi ngựa trong cô không những ddeex thương mà còn năng động, mang fiayf vào rồi cô di loanh quanh vờn người hầu đi sát bên cô không rời còn có cả vệ sĩ riêng của Quyền Thần Bảo nữa, y như rằng cô bị giam lỏng, còn cô thì cô lại không thích như thế cô muốn làm một người thật tự do, cô quay sang nhìn bọn họ
"Các người có thể lui ra, ta không thích bị bám đuôi, các người không là gì với ta đâu, Biện Liệt từng bị trọng thương khi đánh nhau với ta, các người thì nhầm nhò gì? Mau lui ra"- những câu đầu cô đều rất nhẹ nhàng, câu sau cô quát, ánh mắt thật đáng sợ họ chạy đi hết không còn một ai ở đó nữa
Cô mừng thầm trong lòng, nếu lời nói cô lạnh lùng như vậy mà đuổi họ đi được thì tốt biết mấy, giờ thì cô đi loanh quanh khu vườn rộng thì nhìn thấy một đứa bé ngòi trên xích đu, trước giờ cô chưa từng nghe bên trong dinh thự này có con nít
"Bé ơi, lại đây chị nói này"- cô nhẹ nhàng gọi đứa bé, đứa bé chầm chậm đi lại phía cô đôi mắt xám đỏ nhìn vào cô bất giác làm cô rùng mình
"Cô là vợ của anh hai?"- đứa bé hỏi
"Anh...anh hai sao? Không lẽ em là..."- cô lắp bắp hỏi
"Tôi đã chết, tôi tên Quyền Thần Hy"- cô gái đó nói, cô như muốn hét lên khi nghe cô ta nói, cô gái đó nhanh như chớp bịt miệng cô lại
"Chỉ cần chị ngoan ngoãn tôi sẽ thả chị ra, bây giờ thì nghe lời tôi chị phải đi lên phòng phía cuối tầng di vào đó với một ngọn nến và đọc tên tôi thật lớn"- cô gái đó nói rồi biến mất, cô bình tĩnh lại rồi đi từ từ từng bước đến tầng căn phòng cuối cùng
Cầm ngọn nến trên tay mà cứ run bần bật, vào phòng cô gọi lớn tên cô gái đó "Quyền Thần Hy"
Lập tức cô gái đó hiện ra, căn phòng bật đén sáng lên, cô gái xinh đẹp hiện ra không còn là một cô bé nữa mà là một cô gái thật xinh đẹp, đôi mắt xám đỏ khiến cô không thể nhầm lẫn
"Chị dâu, xin lỗi vì làm chị sợ nhưng tôi thật sự rất buồn chán, hiếm khi có người đến sau khu vườn đó thăm tôi vì chị cũng là vợ anh trai nên tôi cũng không lo lắng là chị sẽ đồn lung tung về tôi"- Thần Hy nhẹ nhàng nói cô gật đầu
"Thế cô muốn nói gì với tôi?"- Huyết Băng hỏi lại, cô gái đẩy chiếc ghế lại cho cô ngồi
"Anh hai tôi không còn đến thăm tôi nữa và cũng giam lỏng tôi ở đây và không còn muốn tôi xuất hiện quanh dinh thự"- Thần Hy buồn bực nói
"Tại sao? Cô đi xung quanh thì đã sao? Tại sao lại giam lỏng cô? Vì điều gì?"- Huyết Băng thắc mắc hỏi Thần Hy
" Vì sợ tôi làm ảnh hưởng đến những dự kiến của anh ấy, tôi là một con người độc đoán, anh ấy tàn nhẫn thế nào ai cũng biết còn tôi thì hơn như thế nữa, chị có biết vì sao không? Vì nói tôi chết thì cũng không dúng vì tôi đã là một con ác quỷ rồi, sức mạnh khác người, chỉ cần tôi liếc người khác hì họ cũng đủ chết, vì đôi mắt xám đỏ này"- Thần Hy nói, cô ngạc nhiên, là một con quỷ sao? Sao những chuyện này lạ vậy, đều như một cuốn tiểu thuyết ấy
"Cô và anh ấy tại sao lại ít nói chuyện? Tôi và mọi người ngoài kia chưa từng nghe anh ấy nói rằng anh ấy có em gái,chúng tôi chỉ biết anh ấy là một người có danh tiếng từ trước đến giờ, đâu là từ lúc anh ấy tuổi ấy"- Huyết Băng nói
"Năm tuổi là năm thời kì oanh liệt của anh hai cung là năm tôi chết"- Thần Hy nói
"Vậy khi nãy cô nói cô không chết là như thế nào? Cô làm tôi khó hiểu quá"- cô như không hiểu chuyện mà Thần Hy đề cập đến là chuyện gì
"Tức là năm tôi tổi thì tôi đã chết, mà năm tuổi thì tôi sống lại bởi một chất hoá học đến giờ cũng chưa biết tên, tôi có hình dạng nhất định nhưng lại như không khí, thuộc nửa người nửa ma"- Thần Hy đáp lại
"Nói chung là chuyện của cô phức tạp quá, không thể nào hiểu nhiền hơn"- Huyết Băng nhún vai bất đắc dĩ nói
Rồi thì cô và Thần Hy nói chuyện đến tận tối khuya, Quyền Thần Bảo về không thấy vợ mình liền saii người lục tung thành phố, lục tung dinh thự để kiếm cô, nhưng không tìm ra
"Các người canh chừng phu nhân thếnaof mà để cô ấy biến mất?"- Hân Hân hỏi những người làm bằng một chất giọng lạnh đến thấu xương
"Ch...chúng tôi có đi theo phu nhân nhưng mà cô ấy quát chúng tôi bắt chùng tôi rời di lúc ấu chúng tôi rất sợ liền chạy đi hết, không dám ở lại, điều cuối tôi thấy là cô ấy đi ra phía sau vườn rồi biến mất"- người làm hốt hoảng nói
"Phía sau vườn à? Các ngươi chắc chứ?"- Hân Hân cố gắn hỏi kĩ lai một lần nữa xem có đúng như những gì cô đang nghĩ là liên quan đến Thần Hy
"Dạ chắc...chắc mà"- đám người hầu luống cuống trả lời
Hân Hân đi đến phòng Quyền Thần Bảo thì thấy anh đang ngồi nhắm mắt suy nghĩ một thứ gì đó rất sâu xa o cất giọng
"Chủ nhân, có người trông thấy phu nhân đi về phía sau khu vườn rồi biến mất"
"Theo ta cảm nhận Huyết Băng không hề đi được đến chỗ của Thần Hy, với Thần Hy cũng bị ta giam lỏng, không thể thoát ra để lôi kéo Huyết Băng đến chơi với con bé"- anh liền nói, Hân Hân ngồi suy ngẫm vậy cưới cùng phu nhân đi đâu?
"Rốt cục thì Huyết Băng đã đi đâu mà trên khắp thế giới đều không kiếm đọcw cô ấy?"- Quyền Thần Bảo đấm mạnh tay vào tường tức giận
End chap