"Thần Bảo"- Huyết Băng bất giác gọi tên anh, anh lạnh nhạt không trả lời chỉ nhìn ra phía cửa sổ
"Em nằm yên một chút! Tuyệt đối không được di chuyển"- Quyền Thần Bảo ngồi dậy lạnh lùng nói, trong lời nói bắt buộc người khác phải thực hiện "Dạ" - Huyết Băng tuỳ tiện trả lời
Quyền Thần Bảo đứng lên tay đưa ra sau chiếc vest lấy một cây súng lục nhẹ nhàng nâng súng. Một tay để ngay cò súng một tay để trong túi quần trước khi bóp cò Quyền Thần Bảo xoay người sang Huyết Băng "Sau khi tôi bóp cò bất luận tôi có bị thương em cũng không được rời khỏi vị trí hiện tại. Rõ chưa!" - giọng Quyền Thần Bảo trầm xuống hẳn
"Dạ"- Huyết Băng như chú mèo nhỏ đáp lại đôi mắt màu tím hướng về dáng người Quyền Thần Bảo đặc biệt là đồng tử màu đỏ xám đó, nó mang một cảm giác khác lạ
đoàng
Quyền Thần Bảo bóp cò súng viên đạn màu đỏ ánh kim bay ra, bỗng Huyết Băng cảm thấy bản thân bị một cái gì đó đâm trúng, cô không thể kêu Quyền Thần Bảo được
"Huyết Băng, đừng động đậy. Em cứ việc nằm đó s sau tôi trở lại"- Quyền Thần Bảo bước ra khỏi phòng sau đó liền trở lại với một lọ thuốc. Không nói gì trực tiếp cho vào miệng Huyết Băng.
" Tôi hứa với ba em sẽ bảo vệ em. Tôi sẽ không nuốt lời"- Quyền Thần Bảo âm trầm cất giọng nói, anh ta lạnh lùng nhìn về phía cửa sổ. Dám hành khích Quyền Thần Bảo tên này chán sống mất rồi
__________________
Sau tuần đi đến Malaysia thì Quyền Thần Bảo cũng trở về và hôm nay là ngày kết hôn của anh. Cô gái mang tên Huyết Băng đó khiến cho Biện Liệt hơi lo lắng
" Chủ nhân! Huyết Băng tiểu thư đã cho gửi qua cho người một bộ vest"-Hồng Hi đưa bộ vest cho Quyền Thần Bảo
"Được"- Quyền Thần Bảo lạnh lùng nói câu rồi đi vào dinh thự thay đồ
Quyền Thần Bảo thay đồ xong thì hài lòng nhìn bản thân, bộ vest rất hợp, hình con báo đen bằng pha lê đính bên trái áo, khiến cho Quyền Thần Bảo thêm lạnh lùng và yêu nghiệt
_____________
Tại lễ đường nhiều người nhốn nháo mong thấy được cặp đôi uyên ương, kẻ đứng đầu về quyền lực, người con gái đứng đầu về nhan sắc
Huyết Băng nhìn mình trong gương, đôi mắt nhắm xuống đầy thất vọng, rồi Huyết Băng mở mắt ra đôi mắt màu tím lấp lánh. Rốt cuộc thì hắn ra cũng trở về, nhưng lại không tìm cô, tại sao chứ?
"Huyết Băng"- Phùng Bảo Tiến điển trai đặt tay trên vai Huyết Băng nhẹ nhàng gọi
"Bảo Tiến"- Huyết Băng quay sang ôm trầm lấy Phùng Bảo Tiến
"Nó về rồi"- Bảo Tiến nhẹ nhàng vỗ vai Huyết Băng nói thầm
"Em biết, anh ấy sẽ không đến đây"- Huyết Băng cố gắng để bản thân không bật khóc nói
"Nó sẽ đến, em tin ở anh đi"- Vũ Hoàng Lâm nhẹ nhàng nói trấn an cô
"Chỉ để nhìn người mình yêu lấy chồng à? Đau khổ lắm đấy!"- Huyết Băng ghì chặt lấy áo Phùng Bảo Tiến
"Sẽ qua thôi mà!"- Vũ Hoàng Lâm lại trấn an
"Anh đến rồi"- chàng trai được nhắc đến bống xuất hiện, Huyết Băng ngây người nhìn anh ta, ánh mắt liền trở nên sâu và xót xa hơn
"Anh đi ra đi"- Huyết Băng quay mặt vô trong cố tình không nhìn đến anh ta
"Đừng đối xử với anh như vậy, Huyết Băng! Anh cần em, dù em không là người cùng anh bước trên lễ đường đi chăng anh cũng sẽ sau lưng em, lặng lẽ nhìn em"- Thành Trung ôm lấy Huyết Băng ôn nhu nói
"Vậy...tại sao...anh không giữ em lại?"- Huyết Băng nhìn Thành Trung hỏi
"Vì anh biết Quyền lão đại có thể thay anh chăm sóc em, sẽ không để em đau lòng, không để em bị thiệt thòi, không để em chịu oan ức về sau"- Thành Trung nâng mặt Huyết Băng bàn tay nâng lấy mặt cô
"Anh có thể chắc chắn sao? Anh hiểu rõ anh ta như vậy sao? Anh chắc được bao nhiêu chứ?"- Huyết Băng hỏi ngược lại
"Huyết Băng, chỉ có Quyền Thần Bảo mới biết về cái họ "Huyết" của em thôi, cũng chỉ cậu ta có thể bảo vệ em"- Thành Trung mỉm cười chua xót nhìn Huyết Băng
"Được"- Huyết Băng ngậm ngùi nói
"Ra lễ đường thôi em"- PBT nói, Huyết Băng bỏ tay khỏi Thành Trung rồi bước đi
______________
Phía lễ đường kia có nhiều cánh hoa hồng bay phấp phới, sự góp mặt của những tên tuổi khét tiếng trong Hắc đạo và Bạch đạo, Quyền Thần Bảo đứng phía trên, sự điển trai lạnh lùng khiến bao nhiêu người con gái mê muội
Phía xa trên cửa lễ đường một người con gái diện một chiếc váy cúp ngực đôi mắt nhắm lại, sánh bước cùng ba mình để tiến đến Quyền Thần Bảo. Thần Hiền vui vẻ nhìn con gái cưng của mình, sau khi đưa Huyết Băng cho Quyền Thần Bảo, Thần Hiền nói "Hãy lo lắng và yêu thương con gái của ba"- Quyền Thần Bảo gật đầu rồi nắm lấy tay Huyết Băng tiến lên phía cha xứ, không cần những lời thề như những cặp khác họ chỉ đơn thuần đeo nhẫn rồi ném hoa, sau đó di chuyển đến nhà hàng
Trên đường di chuyển
Huyết Băng bất giác nhìn những cây cối ngoài xe, cô cảm thấy thật mệt mỏi và bất lực, ngày kết hôn của cô sao lại không có sự vui vẻ? Quyền Thần Bảo dựa người vào ghế nhắm mắt ngủ, Huyết Băng cũng không ồn ào, Biện Liệt và Hồng Hi ngồi phía trước cũng không nói gì chỉ lạnh lùng liếc sang Huyết Băng. Bỗng từ xa một chiếc xe bám đuôi, những người trên xe đó nổ súng kịch liệt vào xe của Quyền Thần Bảo, Biện Liệt đạp ga nhanh nhất có thể, Hồng Hi nhả súng liên tục vào đám người đó, Quyền Thần Bảo vẫn nhắm mắt như không có gì xảy ra nhưng Huyết Băng thì ngược lại cô vô cùng hốt hoảng và sợ hãi
"Quyền Thần Bảo!!! Thần Bảo"- Huyết Băng hét lên ôm chặt lấy tay Quyền Thần Bảo, một xác chết dính trên cửa xe, cô bật khóc lên, Quyền Thần Bảo bật dậy ôm lấy Huyết Băng vào lòng nâng niu đồng thời trừng mắt với Biện Liệt và Hồng Hi, hai người đó liền cảm thấy áp lực vô cùng! Ánh mắt đó như muốn nuốt chửng họ
Huyết Băng có cảm giác an toàn hơn rất nhiều khi ở trong lòng Quyền Thần Bảo, vậy là Phùng Bảo Tiến, Vũ Hoàng Lâm, Thành Trung không gạt cô, chỉ có Quyền Thần Bảo mới là người bảo vệ được cô, nhìn lên gương mặt cương nghị và sắc xảo đó Huyết Băng bất giác rung động
"Đừng sợ"- Quyền Thần Bảo lạnh lùng nói, mắt Huyết Băng đột nhiên mở to ra. Chỉ có chữ thôi mà khiến cho cô trở nên an tâm? Không tình cảm, không ôn nhu! Chỉ là lời nói bình thường?
Quyền Thần Bảo từ lúc nào đã có vị trí quan trọng và là chỗ dựa vững chắc nhất trong Huyết Băng vậy? Là từ khi nào?
Sự quan tâm lạnh lùng đó, sự ôn nhu đó là chỉ dành cho mình cô sao? Thật sự là như vậy sao?