Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

chương 31

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đinh Tiểu Vĩ thấy Chu Cẩn Hành diện vô biểu tình nhìn mình, trong lòng không được tự nhiên.

Hắn gắp một miếng thịt kho tàu, ngắm ngía rồi cho vào miệng, hương vị vẫn trước sau như một, thật ngon.

Tay nghề Dung Hoa không tồi, nhưng người miền nam đối với Đinh Tiểu Vĩ và Linh Linh mà nói, thì cô ấy nấu có hơi mặn. Còn đồ ăn Chu Cẩn Hành nấu, có thể nói là tuyệt vời, vị không quá mặn, hồi đó lượng cơm hằng ngày của hai bố con hắn tăng khá nhiều.

Hắn thực sự hoài niệm hương vị béo mà không ngán, mỡ vàng rưới lên óng ánh của món thịt kho tàu.

Đồ ăn cũng không có tội, Đinh Tiểu Vĩ quyết định ăn thêm một chút, hi vọng xong bữa này, Chu Cẩn Hành sẽ nể mặt hắn vài phần mà đi giúp Tiểu Chiêm.

Chu Cẩn Hành thấy Đinh Tiểu Vĩ bỗng dưng ăn nhiều lên, bả vai cứng ngắc chậm rãi thả lỏng xuống, giống như vô số lần trước kia mà nhắc nhở Đinh Tiểu Vĩ, "Ăn chậm một chút, anh ăn cơm không nhai à, như vậy không tốt cho tiêu hóa."

Đinh Tiểu Vĩ nghe được câu nói quen thuộc này, hắn hơi ngẩn ra.

Chu Cẩn Hành là người như vậy. Khi còn ở chung, y khiến người ta có cảm giác được chăm sóc chu đáo, y có thể tìm cách chiều lòng người khác bằng một hai câu nói, một vài cử chỉ, động tác, làm cho người ta nhanh chóng có thiện cảm với y, thậm chí còn cảm kích.

Y không tốn quá nhiều sức để lấy lòng người khác, có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện vì y, đương nhiên, dùng đủ rồi thì ném đi, y thì cũng gọi là có chút lưu luyến.

Đinh Tiểu Vĩ từng nhiều lần bịa ra lí do biện hộ cho hành động của y, ý định muốn cho lòng mình dễ chịu một chút.

Nhưng cũng không có tác dụng. Chính hắn là người rõ ràng nhất, Chu Cẩn Hành không có cái gì gọi là "việc khó nói", cũng không phải bất dắc dĩ. Y hẳn là thấy giá trị lợi dụng của hắn không còn nữa, bèn phủi mông đi luôn, thậm chí còn không giải thích lấy một câu, bởi vì cũng chẳng cần...

Đinh Tiểu Vĩ kì thật bội phục chính mình. Tâm không đủ ác, không làm nên chuyện lớn, cả ngày cứ quanh quẩn mấy chuyện yêu đương, khó trách ngày qua ngày chỉ có thể lái xe kiếm tiền, hắn quyết định phải học tập Chu Cẩn Hành, biểu hiện giống đàn ông đích thực, không cần ỏm tỏi lên như oán phụ, tránh làm trò cười cho y.

Đinh Tiểu Vĩ vừa ăn vừa bình tĩnh hỏi, "Này, cậu nói xem cậu giàu như vậy, còn mang theo nhẫn giả trên người làm gì?

Chu Cẩn Hành sờ sờ ngón tay trỗng rỗng, ảm đạm cười, "Trong nhẫn chứa một thiết bị nhỏ có rất nhiều chức năng, trong đó có theo dõi. Một trợ lí giỏi của em sau khi mất tích lập tức tìm được em, cũng là dựa vào cái đó...... Là nhờ vào kĩ thuật bên quân đội, cái này so với đá quý còn giá trị hơn nhiều. (nhắc lại cho ai quên: chương anh Đinh đi giám định đá quý, người thợ giám định có nói cái nhẫn có một chấm đen)

Đinh Tiểu Vĩ nhíu mày, "Nếu ghê gớm đến thế thì còn đưa tôi làm gì?"

"Em nghĩ muốn để anh xử lí giúp, người của em có thể tìm được em, em lo những người khác thông qua cái đó cũng có thể tìm ra em...... Lại không nghĩ tới anh vẫn giữ." Chu Cẩn Hành nhìn hắn, lộ ra nụ cười ấm áp, "Anh Đinh, tuy rằng tuổi anh không còn nhỏ nhưng nhiều lúc lại rất đơn thuần, kì thật bán đi nhiều ít cũng có thể được chút tiền, còn tốt hơn để em ném đi."

Đinh Tiểu Vĩ "Đm" một tiếng, "Mẹ nó sao không nói sớm, nói sớm tôi đã bán luôn một ngàn năm rồi. Cậu cũng thật thiếu đạo đức, một tháng tôi được có tí tiền lương, cậu ăn uống miễn phí, sống nhàn nhã qua ngày, ngay cả đồ tặng tôi lại còn là đồ giả."

Chu Cẩn Hành hé miệng cười, "Anh Đinh, thật sự xin lỗi, khoảng thời gian trước em quả thật đã gây nhiều phiền phức."

Đinh Tiểu Vĩ bĩu môi, "Không sao, Chu tổng hào phóng như vậy, vung tay cho tôi chi phiếu trống, tôi không thấy thiệt thòi gì đâu, lãi mới đúng." Hắn lại châm chọc nói tiếp, "Cậu về sau nếu gãy tay gãy chân cứ tìm tôi nhé, sau này trả tiền trà nước là đủ rồi. Ai? Rốt cuộc cậu bị ai đánh cho thành cái dạng như thế?"

Chu Cẩn Hành chỉ hận không thể nghe, ánh mắt tối sầm, tựa hồ không muốn nhiều lời, "Đó là chuyện ngoài ý muốn."

Đinh Tiểu Vĩ gật gật đầu, cũng không có hứng thú hỏi lại, đặt đũa xuống, "Tôi ăn xong rồi, Chu tổng cứ nói tiếp đi."

Chu Cẩn Hành nhìn thức ăn trên bàn hầu như chưa được động đũa, nhẹ nhàng nói: "Ăn thêm chút nữa đi, ăn thế này thấm vào đâu."

Đinh Tiểu Vĩ hơi không kiên nhẫn, "Chu tổng, nói thật nhé, từ khi thấy cậu bỗng dưng quan tâm tôi, tôi chỉ muốn nhổ vào mặt. Tôi không thông minh lắm, nhưng cậu cũng đừng chơi đùa tôi đến nghiện a, tôi cũng chỉ là người thường thôi. Hôm nay đến đây không phải để ôn lại chuyện xưa, tôi là đến nhờ cậu giúp. Cậu trả lời tôi một câu đi, giúp hay không giúp?"

Thân mình Chu Cẩn Hành hơi ngừng lại, tia ấm áp trong mắt y nhất thời tiêu tan đi không ít, y chậm rãi quay sang Đinh Tiểu Vĩ, sống lưng lại thẳng tắp.

Y khẽ nhíu mày, "Anh đến nhờ em giúp?"

Đinh Tiểu vĩ "Ừ" một tiếng, "Cứ cho là thế."

Kì thật đến giờ hắn cũng chẳng ôm hi vọng gì, hắn cũng thật sự không còn cách nên mới đi tìm Chu Cẩn Hành. Nếu phải chứng kiến Chiêm Cập Vũ bị đả kích mà lại mặc kệ, lương tâm hắn sẽ chịu không nổi, quan trọng là hắn thì có thể làm được cái gì? Dù sao cũng không thể cầm dao đâm Chu Tông Hiền một nhát được. Hắn vô cùng khó chịu, tìm Chu Cẩn Hành là việc duy nhất hắn có thể làm, cho dù chuyện có ra sao, hắn vẫn sẽ cảm thấy mình không làm...... Tiểu Chiêm thất vọng.

Chu Cẩn Hành hơi siết chặt tay, nhìn đường cong trên cơ thể cường tráng của Đinh Tiểu Vĩ cùng khuôn mặt nam tính, đột nhiên nhớ tới mái tóc ngắn ngủi của hắn khiến thâm tâm y càng thêm ngứa ngáy.

Người như y làm việc luôn tỉ mỉ, thậm chí ngay cả một câu "Xin chào" cùng cái bắt tay cũng phải thể hiện đúng sự mạnh yếu, phân loại, thế nhưng lần này y lại không suy nghĩ mà buột miệng thốt lên, "Ngủ với em một đêm."

Đinh Tiểu Vĩ giật nẩy mình, ánh mắt nhiễm một tầng sương lạnh.

Rõ ràng biết nói những lời đó vào lúc này chỉ gây phản tác dụng, ngay cả chính y cũng không thể chấp nhận nổi lời mình nói, bởi vì thậm chí y còn chẳng biết mình muốn nói gì.

Y muốn đè Đinh Tiểu Vĩ, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

Cho dù có là người giỏi tiết chế, y cũng không thể ngăn được nhu cầu sinh lý của mình. Người kia cùng y hơn nửa năm điên cuồng làm tình trên giường, lại cứ như vậy ngồi trước mặt y, với y mà nói, chỉ cần nhìn hắn thôi đã là một loại kích thích cực mạnh.

Mà hiện giờ người này không còn thuộc về y nữa, điều đó lại càng kích thích y muốn chiếm hữu.

Y muốn làm những chuyện điên rồ với Đinh Tiểu Vĩ, y hung hăng muốn làm tình với hắn, y muốn...

Ly nước ép táo hất thẳng vào mặt y.

Đinh Tiểu Vĩ quơ quơ cái ly trong suốt, nâng lên uống nốt ngụm nước táo còn lại rồi ném thẳng vào người Chu Cẩn Hành, "Chu tổng, nhìn tôi có vẻ không đứng đắn nhưng kì thật tôi là người thành thật. Tôi không giống cậu, không thể có lỗi với vợ được." Nói xong bật dậy chạy lấy người.

Chu Cẩn Hành khẽ nhắm mắt, nước ép táo chảy xuống xuyên qua hàng mi dài của y.

Y cầm khăn tay trên bàn, chậm rãi lau đi vết nước, sau đó mở to mắt mà nhìn thân ảnh Đinh Tiểu Vĩ đang xoay người đi giày.

Chu Cẩn Hành cũng đứng lên theo, khó chịu vì bị từ chối khiến thanh âm của y lạnh như băng, "Anh nhờ vả người ta như vậy?"

Đinh Tiểu Vĩ quay mặt nhìn y, ánh mắt túa ra lửa.

"Tôi sai rồi, cậu với thằng em cậu vốn chẳng khác gì nhau. Đối với các người mà nói, có phải tìm người làm tình cũng như ăn uống đúng không, đều là bản năng của bọn gia súc cả."

Trong mắt Chu Cẩn Hành lộ ra một tia lạnh lẽo, "Anh Đinh, chuyện này khó lắm à, chúng ta cũng không phải chưa làm bao giờ...... Chỉ là một đêm thôi, chẳng những giúp anh, em sẽ cho anh những thứ anh muốn."

Đinh Tiểu Vĩ chỉ cảm thấy lệ khí chạy tán loạn toàn thân, hắn muốn ngũ mã phanh thây Chu Cẩn Hành ngay lập tức.

Hắn cố kiềm chế xúc động muốn đánh người, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chu Cẩn Hành, tôi biết trước mặt người khác cậu phải xây dựng hình ảnh của mình, nhưng thằng em cậu cả ngày theo dõi cậu à? Có phải đi tìm mấy em trẻ trung giải quyết nhu cầu cũng không dám? Cho nên lại nhắm vào tôi? Bây giờ tôi tin thằng em cậu, ở nhà tôi hơn nửa năm, cậu chắc phải vui sướng lắm. Không bị ai theo dõi, nửa thân dưới lại còn được thỏa mãn, cậu thấy hài lòng, được nhiều thứ nên cho tôi tiền?" Đinh Tiểu Vĩ nói xong, trước ngực hít thở phập phồng, cảm giác như thiếu dưỡng khí, "Là đàn ông, tôi hiểu, loại chuyện này nghẹn quá cũng không tốt, tôi đề xuất cậu...... cậu mẹ nó uống rượu chết luôn đi."

Đinh Tiểu Vĩ vung tay làm đổ bình hoa trên kệ xuống đất, sau đó đeo giày rồi xoay người rời đi.

Cánh cửa nặng nề đóng "Sầm" một tiếng, Chu Cẩn Hành tưởng như cánh cửa kia trực tiếp khép lại lòng mình.

---

Chương này ngắn ghê...

Truyện Chữ Hay