" Sự tích sao ? " Tịnh Hương ngẫm nghĩ một lúc để nhớ lại điều gì đó rồi nói , " Trà Long Tỉnh này có một nghĩa là giếng rồng . Năm xưa thời Mãn Thanh đời vua Khang Hy đã phong là hoàng trà , loại trà biểu tượng cho hoàng đế . Cũng có một tương truyền , vua Càn Long từng ghé thăm một vườn trà Long Tỉnh . Thoạt đầu khi thử trà vua Càn Long chưa ấn tượng .... nhưng rồi một lúc sau ngài cảm thấy hậu vị thanh ngọt ngấm trong cổ và thích . Cũng từ đó trà Long Tỉnh trở thành phẩm vật tiến cung ... Tên trà theo truyền thuyết cũng do vua Càn Long đặt , khi ông nhìn xuống một giếng nước gần đó và thấy bóng cây trà lung linh dưới nước , giống hình một con rồng đang bay lượn nên Càn Long đặt tên là Long Tỉnh trà ... tới nay trà Long Tỉnh trở thành thức uống yêu thích của các nhà lãnh đạo . "
Tịnh Hương nhấp một ngụm trà cảm nhận vị thanh mát nơi cổ họng nếu các ca sĩ mà được thưởng thức loại trà này hẳn giọng của họ sẽ ngọt ngào như nó vậy , đáng tiếc thay trà Long Tỉnh rất đắt và giới trẻ hiện nay rất ít người biết thưởng thức trà .
" Đúng vậy nhưng đó là sau đời vua Càn Long trước đó nó còn một câu chuyện khác nữa .. " Hàn Minh Vũ khẽ cười nói .
" Trước đó sao ? " Tịnh Hương ngạc nhiên hỏi , cô biết đến tên gọi của trà Long Tỉnh là nhờ dì Vân thường ngày kể cho cô nghe , khẽ nhìn chén trà trong tay cô thầm thở dài cũng đã lâu rồi cô mới được thưởng thức lại trà Long Tỉnh .
" Cô cũng biết trà Long tỉnh nổi tiếng vì có được " Sắc lục " ( sắc xanh ) , hương úc ( hương thơm ) , vị cam ( vị ngọt ) , hình mĩ ( Hình dáng đẹp ) đã lưu không ít truyền thuyết thần kì trong đó có liên quan đến " Long Tỉnh " và cây ngự trà " . Hàn Minh Vũ không nhanh không chậm nói .
" cây ngự trà ? " Tịnh Hương chớp mắt tò mò hỏi , đối với việc thưởng thức trà cô thích nghe kể về truyền thuyết của nó hơn .
Ngày xưa Vương Mẫu nương nương tổ chức hội bàn đào trên thiên đình , thần tiên các nơi đều về dự hội . Thần nông tiên nữ thổi sáo tấu nhạc đàn hát xướng , dâng trà hiến quả , tới lui không ngớt . Đương lúc các tiên bưng khay dâng trà bỗng nghe Thiện Tài đồng tử kêu lên :
" Mẹ Địa Tiên bệnh nặng đang lăn lộn trên giường , mau mau quay về . "
Trong lúc hoảng hốt , khay trà nghiêng , một chiếc chén lăn xuống trần gian . Địa Tiên hồn phi phách tán , mặt trắng bệch , vội vã chạy về cung .
Lúc bấy giờ , Lữ Động Tân biết được chuyện , liền tiếp lấy khay trà của Địa Tiên , đem chén còn lại dâng cho thần tiên của động , riêng mình không có , đồng thời từ trong người lấy ra một viên thần đan nói với Địa Tiên rằng :
" Mau cầm về cứu mẹ rồi xuống trần gian tìm chiếc chén , ở đây tôi sẽ thay " .
Địa tiên vô cùng cảm động , cảm tạ ra đi . Một ngày trên trời bằng mấy năm ở nhân gian , Địa Tiên xuống trần đến Hàng Châu biến thành một vị hòa thượng đi đến núi bên phía tây tìm chén trà . Hôm đó , Địa Tiên trông thấy một ngọn núi hình dạng giống con sư tử đang ngồi , đá đẹp động xanh bên cạnh rừng trúc trong núi có một gian nhà cỏ , một cụ già hơn tuổi đang ngồi nơi cửa . Địa Tiên tiến đến thi lễ và hỏi rằng :
" Thưa lão thí chủ , ở đây là đâu vậy ? "
Bà lão đáp rằng :
" Đây là Huy Lạc Ổ . ta nghe người xưa nói rằng , buổi tối một ngày nọ đột nhiên có một vầng sáng từ trên trời rơi xuống , từ đó ở đây có tên là Huy Lạc Ổ . "
Địa Tiên nghe qua trong lòng vừa sợ vừa mừng , vội nhìn đông nhìn tây , bỗng mắt sáng lên , kia không phải là chén trà của mình sao ? Hóa ra bên cạnh nhà bà lão có một chiếc cối đá cũ chất đầy rác , trong cối mọc một loại cổ xanh . Có một mạng nhện lấp lánh , từ hiên nhà treo thẳng xuống trong cối đá . Địa Tiên hiểu ra , con nhện tinh này đang hút trộm trà tiên , liền nói :
" Lão thí chủ , tôi đổi một sợi dây vàng lấy chiếc cối đá này được không ? "
Bà lão nói rằng :
" Ông cần chiếc cối đá này ? Dù sao tôi giữ lại cũng vô dụng , ông lấy đi "
Địa Tiên nghĩ rằng , mình phải đi tìm mã tiên thảo bện thành sợi dây dài khoảng trượng thước mới có thể mang đi .
Địa Tiên vừa đi khỏi bà lão nghĩ bụng cối đá này dơ làm sao đụng tay vào . Vì thế bà tìm chiếc muỗng đến cào sạch rác đem đổ ở gốc trà trước nhà . Bà lại đi tìm mảnh giẻ lau lau sạch . Không ngờ kinh động đến nhện tinh , nhện tinh biết có người cướp trà của mình liền thi triển phép ma . Một tiếng ầm vang lên chiếc cối đá bị đánh rớt xuống tận đất sâu . Địa Tiên mang dây . không thấy cối đá ở đâu đành tay không trở về lại thiên đình .
Về sau " chén trà " thiên cung mà bị rơi xuống đất hóa thành một cái giếng từng có rồng đến uống trà tiên , rồng đi mất để lại một giếng nước , đây chính là Long Tỉnh trong truyền thuyết . Cuộc đời dâu bể , lịch sử biến thiên , gian nhà tranh của bà lão từng trú ngụ được xây thành ngôi chùa Long tĩnh sau đổi thành miếu Hồ Công , cây trà trước miếu thấm qua tiên lộ ngày càng tươi tốt phẩm chất siêu phàm .
Khi Hoàng đế Càn Long xuống Giang Nam , thường vi hành đến dưới núi Sư Phong thôn Long Tĩnh , khi lão hoàng thượng ở miếu Hồ Công đưa Càn Long đi ngắm cảnh , bỗng thấy mấy cô thôn nữ vui cười đang hái búp non của cây trà trước miếu , bất giác trong lòng hưng phấn bước nhanh vào vườn trà bắt chước hái trà . Hái được một lát có thái giám đến báo Thái hậu có bệnh , mời Càn Long nhanh chóng hồi kinh . Càn Long nhanh chóng đem búp trà trong tay bỏ vào túi lo lắng về kinh vấn an Thái hậu . Kì thực , Thái hậu không bị bệnh nặng , chỉ nhất thời can hỏa bốc lên , cặp mắt sưng đỏ , bụng ăn không tiêu . Thái hậu thấy Hoàng nhi trở về , bệnh tình liền thuyên giảm , lại ngửi mùi thơm lạ , liền hỏi :
" Hoàng nhi từ Hàng Châu về mang theo thứ gì sao thơm thế ? "
Hoàng đế Càn Long cũng thấy kì lạ mình vội vàng quay về đâu có mang theo thứ gì , mùi thơm này từ đâu mà tới ? Ngửi kĩ , quả thực có một mùi thơm từ trong túi bay ra . Càn Long lấy tay rờ hóa ra là một nắm trà trước miếu Hồ Công , sau mấy ngày đã khô nhưng bốc lên một mùi rất thơm .
Thái hậu muốn thưởng thức loại trà này , cung nữ liền đem trà đi pha dâng lên , quả nhiên mùi thơm xộc vào mũi , uống xong có vị ngọt thuần , thần thanh khí sảng . Càn Long thấy Thái hậu khỏe mạnh lại liền truyền chỉ ban cây trà là " Ngự Trà " . Từ đó danh tiếng trà Long Tỉnh ngày càng vang xa .
Tịnh Hương chăm chú nghe Hàn Minh Vũ kể chuyện đến quên thời gian đến khi câu chuyện đã kết thúc rồi cô vẫn chăm chú nhìn Hàn Minh Vũ .
" Có phải là tôi rất đẹp trai không ? " Hàn Minh Vũ thấy Tịnh Hương cứ nhìn mình không chớp mắt lên chọc ghẹo cô .
" À ... ừm .. " Tịnh Hương chưa kịp hoàn hồn hiểu câu hỏi của Hàn Minh Vũ thì đã bị tiếng cười vang của anh làm cho tỉnh , cô tức tối không nói lên lời thế mà cô bị anh chơi một vố rồi , mặc dù công nhận anh đẹp trai thật .
" Anh cười đến nghẹn họng luôn đi . " Tịnh Hương hầm hực đứng dậy bỏ đi , thật phí thời gian mà .
" Tịnh Hương sắp tới dù em muốn làm gì thì làm nhưng nhớ bên cạnh em còn có một người , hơn nữa phải tự biết bảo vệ bản thân mình . " Hàn Minh Vũ thôi không cười nữa , căn dặn cô cẩn thận , anh biết cô quay về giải trí là có việc cần làm dù không biết cô có kế hoạch ra sao anh vẫn sẽ là chỗ dựa vững chắc của cô .
" Cảm ơn " Tịnh Hương khẽ mỉm cười , cô biết dù thế nào cũng chẳng giấu được anh mà .
" Không có gì miễn đừng phá nát công ty của tôi là được . " Hàn Minh Vũ nở nụ cười nhẹ , thật sự anh sợ phải đóng cửa công ty để cô mặc phá tung hoành quá .
Trong lúc cả hai còn đấu khẩu với nhau thì bên ngoài bão tố bắt đầu nổi lên .
Lúc này mọi người ai nấy đều bàn tán xôn xao về tin tức sáng nay .
" Thật không ngờ cô ta là một con người đê hèn như vậy . " Một chàng trai ngán ngẩn xem đi xem lại đoạn video trên mạng .
" Phải , thật tội cho Hạ Đình tỷ tỷ mà , ngay từ đám cưới họ tỷ ấy đã bảo cô ta là hồ ly tinh mà không ai tin cả , chỉ vì sự ngây ngô của cô ta . Cô ta đáng làm được diễn viên đấy , diễn vai bạch thỏ quá giỏi mà . " Một cố gái ngồi bên cạnh cũng bình luận theo .
Sáng này một đoạn video nhỏ được tung lên trong hình ảnh Giai Kỳ bị đám con trai vây quanh ai nấy đều không một mảnh che thân , đây là cảnh được quay lại lúc Giai Kỳ cùng Hạ Đình đến quán ba Mị Sắc . Không ai biết thực hư ra sao họ tin nhưng điều trên video là thực mà buông lời cay độc về Giai Kỳ .
" Con Đ mau cút khỏi Mục tổng , trả Mục tổng lại cho Hạ Đình . "
" Mau cút đi ... "
" Đồ hồ ly tinh ... "
Vô vàn dòng bình luận tràn lan khắp mạng , Hạ Đình thích thú đọc từng dòng một cười khẩy , giờ cô ta chỉ là một con ngốc giờ bị mọi người chửi rủa sẽ sớm thôi cô ta không chịu được mà tự tử vậy ả khỏi phải tốn công ra tay rồi .
" Có gì vui mà em cười vui vậy " Lâm Bằng từ phòng tắm bước ra chỉ quấn độc một chiếc khăn lộ làn da màu đồng rắn chắc đi lại ôm chầm lấy thân hình Hạ Đình .
" Tất nhiên em vui rồi sẽ sớm thôi Mục Hạo Kiện sẽ là của em còn anh sẽ có được Giai Kỳ và tập đoàn Nhược Thị mà anh mong muốn . " Hạ Đình yểu điệu ôm lấy cổ Lâm Bằng cười tươi như đóa hoa nói .
" Lúc đó anh lại muốn có em Hạ Đình yêu dấu " Lâm Bằng hôn nhẹ lên môi cô nói những lời đương ngọt .
" Đáng ghét " Hạ Đình tỏ vẻ xấu hổ e thẹn rục vào lồng ngực Lâm bằng nghịch ngợm .
" Tiểu yêu tinh , em coi ... anh lại muốn em đến chết mất thôi . " Lâm Bằng khó nhọc thở mạnh ôm chặt thân hình cô hôn lên vành tai mơn mớt trượt xuống nơi khe ngực cắn nhẹ một cái .
" Ừm ~ " Hạ Đình khẽ rên một tiếng , ả cảm nhận được thứ đó đã căng cứng của hắn , cười nũng nịu nói , " Đố đáng ghét vừa mới xong ... "
" Anh mặc kệ giờ em phải thưởng cho anh " Vừa nói xong Lâm Bằng liền đem Hạ Đình nằm xuống , cả hai một lần quấn quít bên nhau đến tận trưa , mặc cho bão tố do họ làm ra .