" Đúng là oan gia ngõ hẹp mà " Tịch Hương thầm than một tiếng rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười tươi rói cô lon ton chạy lại về phía trước .
" Hi ~ Hàn thiếu gia không ngờ gặp anh ở đây đấy , anh bị bệnh gì à ... " Tịch Hương ngoài mặt cười thắm thiết khi gặp lại bạn cũ nhưng trong lòng lại muốn đánh người trước mặt một trận thỏa thuê .
Vị thư kí bên cạnh Hàn Minh Vũ không khỏi toát mồ hôi thầm trách .
" Nhược tiểu thư ơi xin người thu oán khí lại . "
" Hửm ? " Hàn Minh Vũ hơi nheo mắt nhìn người con gái chủ động chạy lại trước mình hỏi , " chúng ta quen sao ? "
" Anh ... " Tịch Hương co giật khóe miệng muốn cười cũng cười không nổi nhưng vẫn bày ra bộ dạng không nghe thấy cô cười một nụ cười méo mó đến khó coi vô cùng , " Hàn Minh Vũ tên vô lương nhà anh giả bộ không quen , tôi đánh chết đánh chết nhà anh . "
Chuyện Tịch Hương gặp Hàn Minh Vũ có chút hơi tức cười không lời nào nói được .
Cách đây cũng tám năm rồi khi cô mới bước chân vào làng giải trí công ty cô chọn hàng đầu là công ty Thế Vương nhưng ai mà biết Thế Vương lại bị thu mua ngay khi cô vừa vào cơ chứ càng éo le hơn ngay ngày đầu tiên cô lại đắc tội với vị tống tái mới nhận chức Hàn Minh Vũ đây , lại càng khó nói hơn là vào đêm trong trăng đẹp cô lại đi nhầm phòng VIP phá hỏng " chuyện tốt đẹp " của vị tổng tài này .
Ai nói cô đã đắc tội với người này ở kiếp trước phải không ? .
Tịch Hương thầm than một tiếng trong lòng .
" Ai ya , không nghĩ ba năm nay nhan sắc của tôi lại lên tầm cao rồi đến nổi Hàn thiếu gia không nhận ra bạn tốt này . " Tịch Hương chống cằm khoanh tay tỏ vẻ yêu mị quyến rũ tự luyến vẻ đẹp trời sinh của mình .
Cho anh ói chết nè .
" Thập Hà liên hệ bên bệnh viện tâm thần xem có mất một bệnh nhân nào hay không . " Hàn Minh Vũ mặt không cảm xúc quay qua thư ký của mình dặn dò .
Thập Hà trong lòng run sợ , oán trách vị tổng tài của mình , " Hàn tổng mạng nô tài nhỏ cần sống thêm vài năm . "
Thập Hà quay qua nhìn Tịch Hương đập vào mắt anh là một khuôn mặt méo mó của cô anh không khỏi thầm cầu an .
Nhược tiểu thư bị anh chọc cho giận rồi kìa Hà tổng , anh mau mau dỗ cô ấy đi con dân còn muốn được sống ......
Tich Hương tức không nói lên lời nhưng lại cố gắng kìm chế lại .
Hảo , hảo Hàn Minh Vũ anh thật tốt nếu không phải vì muốn dựa vào anh hạ tiểu tiện nhân kia bổn tiểu thư đây nhất định hành anh cho ra trò .
Hàn Minh Vũ không chút mảy may với khuôn mặt tàu hỏa của cô nàng nơi khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười khó thấy .
Anh đang muốn tìm cô hỏi tội thì tự chính cô lăn đến vậy anh đỡ phải mất công đi tìm . Có trời mới biết ba năm nay anh tìm cô muốn nát cả đất nước này đến lúc nhận được tin tức thì lại bị Nhược gia chặn lại , mọi công sức anh bỏ ra hoàn toàn mất trắng nhưng anh vẫn hy vọng sẽ có ngày cô tìm đến anh và ngày đó đến rồi .
" Ha ha .... Hàn thiếu gia anh thật biết nói đùa mà .... " Tịch Hương cười xuề xòa nịnh hót .
" Hàn Minh Vũ tôi trước giờ chưa bao giờ đùa , Thập Hà sao còn chưa gọi ? " Hàn MInh Vũ nhếch mép cười quỷ dị nói .
" Hả ? " Thập Hà bị dọa cho phát ngốc không hiểu ý Hàn tổng mình .
" Anh .... " Tịch Hương tức đến run người .
Ông trời ơi con có thể đánh tên này liệt tổ tông trừ hại cho bá tánh có được hay không .
" Hảo , anh đợi đó ... " Tịch Hương nghiến răng ken két để lại một câu rồi dùng dằng bỏ đi .
Hàn Minh Vũ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn của Tich Hương bỏ đi anh nở nụ cười hiếm có .
Thập Hà ngẩn người hỏi vị tổng tài của mình : " Hàn tổng người để Nhược tiểu thư đi vậy sao . "
" Không " Hàn Minh Vũ nhẹ nhàng nói .
" Vậy tại sao người lại ... " Thập Hà khó hiểu hỏi lại , ban đầu khi biết tin Tịch Hương tiểu thư đã về và đang ở bệnh viện thì ngài liền bỏ cả cuộc họp quan trọng mà cấp tốc tới đây nhưng giờ người cần gặp thì lại để cô ấy cứ thế mà đi .
" Sẽ sớm thôi cô ấy lại đến tìm . " Hàn Minh Vũ khẽ nói rồi ung dung quay đi .
Tịch Hương , sẽ sớm thôi em sẽ mãi bên cạnh anh .