Sóng biển lặng im nhấn chìm màn đêm thật sâu
Lan ra đến tận cùng của góc trời
Cá lớn bơi qua kẻ hở trong cõi mộng
Ngắm nhìn dáng người đang ngủ say
Ngắm biển trời một sắc , nghe gió thổi mưa rơi
Nắm tay người thổi tan khói sóng mờ mịt
Đôi vây cá lớn đã dang rộng ra rồi
Ta buông sợi dây của thời gian
Sợ người bay đi mất , sợ người rời bỏ ta
Rất sợ người mãi mãi ở lại nơi đây
Một giọt lệ đều chảy về phía người
Trôi ngược về vùng trời đáy biển .....
---------------------------------------------
( Đại ngư / Châu Thâm ft Quách Thấm )
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Một bản nhạc nhẹ nhàng mà sâu lắng vang lên , Giai Kỳ ngồi tựa vào ghế lắc lắc cái đầu nhỏ bàn chân đung đưa theo nhạc , hình ảnh này trông cô như một đứa trẻ đang phiêu diêu với âm nhạc không ai nghĩ rằng cô giờ đang sắp được làm mẹ .
" Giai Kỳ sao em lại ngồi đây một mình ? " Trịnh Văn nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện Giai Kỳ , anh tình cờ đi ngang qua đây thì lại nhìn thấy hình ảnh Giai Kỳ ngồi một mình nơi quán nhỏ mà phiêu diêu với âm nhạc .
Hơi chớp mắt ngạc nhiên và tỉnh mộng Giai Kỳ cười toe toét khi nhìn thấy Trịnh Văn , " em ngồi đợi chồng tan làm ... "
" Mục Hạo Kiện ? Sao em không vào công ty anh ta .. " Trịnh Văn hơi cau mày không vui nói rồi tiện kêu một ly cà phê .
Giai Kỳ cười nhẹ ngồi nghịch ly nước trái cây hơi đăm chiêu điều gì đó rồi quay lại nhìn Trình Văn giọng nhẹ nhàng hẳn đi , " Em không muốn làm phiền anh ấy với cả có một số chuyện em muốn suy nghĩ lại .. "
" Chuyện ? Em muốn suy nghĩ chuyện gì ? "
Chuyện ? Chuyện gì nhỉ ? Chuyện khiến cô bận lòng là gì nhỉ ?
Bất giác Giai Kỳ đưa tay sờ bụng mình , nơi đây đang có sinh linh nhỏ bé chưa chào đời , là đứa con đầu tiên của cô và Mục Hạo Kiện vậy cô còn bận tâm đến chuyện gì đây .
Mục Hạo Kiện từng nói phụ nữ mang thai thường hay suy nghĩ lum tum hay buồn phiền .
Có phải cô cũng suy nghĩ quá nhiều rồi không ?
" Có phải em đã từng xảy ra chuyện gì không anh ? Có phải em đã từng đi ....bệnh ...viện .... tâm ...thần .... "
Giọng của Giai Kỳ càng lúc càng nhỏ lại như một mỗi uất nghẹn trong lòng đó là điều mà cô luôn băn khoăn đó là điều mà cô luôn muốn biết bao đêm cô luôn gặp ác mộng luôn thấy mình ở một nơi rất lạ gặp những người vô cùng lạ lẫm và chính cô cũng vô cùng lạ lẫm cho đến khi gặp Mục Hạo Kiện cô cũng vô cùng lạ lẫm như một đứa ngốc vậy .
Trịnh Văn sửng sốt im lặng đáy mắt anh là một sự hoang mang lo lắng .
Giai Kỳ nhớ được điều gì rồi sao ?
Bầu không khí bỗng chốc im lặng đến lạ thường chỉ còn độc một âm thanh va chạm của chiếc ly bị cô khuất nhẹ hằng hắng giọng anh xua tan đi bầu không khí im ắng ấy , " em suy nghĩ linh tinh gì đấy , phụ nữ mang thai các em toàn suy nghĩ gì đâu không ... "
" Anh biết ? " Giai Kỳ trợn mắt ngạc nhiên hỏi lại , cô có nói cho ai biết mình mang thai đâu ?
" Hửm thiếu phu nhân Mục Gia mang thai tin hot vậy sao lại không biết được " Trịnh Văn nhún nhún vai làm bộ dạng trêu chọc , anh đây biết tuốt em không giấu được đâu .
Sự trêu chọc của Trịnh Văn thành công khiến Gia Kỳ bật cười vui vẻ lại , " anh cứ trêu em thôi ".
Cứ như vậy bầu không khí vui vẻ hẳn lên bởi tiếng cười rạn rỡ của Giai Kỳ luôn mở trên môi .
o
Từ xa tiếng giày cao gót va chạm nền gạch vang lên đều đều một thân ảnh trong làn váy hồng đung đưa theo sự chuyển động của cô gái mà nhẹ nhàng bay nhẹ trong không trung , mọi ánh mắt bất giác dõi theo bóng hình cô , một cô gái xinh đẹp tựa như tiên nữ .
Cô gái ấy hướng về phía bàn của Giai Kỳ đang ngồi khuất bên trong một chút nhanh dần rồi lại bổ nhào , " Giai Kỳ , em gái yêu của chị ...... "
Hả ?
Giai Kỳ cùng Trịnh Văn ngơ ngác nhìn nhau .
Cô gái này là ai ?
Còn chưa kịp định hình thì cô gái ấy còn khóc bù lu bù loa lên khiến Giai Kỳ khó xử hơn muốn đẩy ra cũng không được vì bị ôm chặt quá .
" Chị .... chị ... chị là ai vậy ? " Giai Kỳ khó nhọc gỡ bàn tay cô gái ấy đang ôm cổ mình ra mà ho sặc sụa .
" Đứa ngốc này sao lại không nhận ra chị gái của em hả ... " Cô gái ấy một hai nói chị gái , chị gái với Giai Kỳ còn tiện tay vỗ bôm bốp vào vai cô tỏ vẻ vô cùng bất mãn .
" Ui ya .... đau ... " Ôm bờ vai đau nhức của mình Giai Kỳ kêu lên một tiếng đang định quay qua mắng cổ thì ...
" Chị Tịnh Hương .. " Cả Giai Kỳ cũng Trịnh Văn bật thốt lên ngạc nhiên , người con gái trước mặt chính là chị gái của Giai Kỳ , Nhược Tịnh Hương người chị đã phải đi Mỹ trị bệnh tận ba năm giờ đã quay về rồi ...
" Chị ... chị ....quay về thật rồi sao ? " Cứ như một giấc mơ vậy người chị hy sinh bảo vệ mình trong vụ tai nạn ba năm về trước giờ thực sự đã quay về rồi ... chị ấy quay về rồi ...
Giai Kỳ khóc nức lên ôm chặt lấy chị gái mình không buông , Trịnh Văn cũng bị màn hội tụ bất ngờ này mà cảm động lau nhẹ giọt nước mắt anh mà khóc thật thì không đúng hình tượng của một vị Tổng giám đốc của Trịnh Thị mất .
" Ngoan ... ngoan đừng khóc nào bé yêu của chị ... " Tịnh Hương nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên lưng cô em gái đáng yêu Giai Kỳ của mình . Vuốt đi giọt nước mắt của Giai Kỳ , Tịnh Hương ôn nhu vỗ nhẹ đầu cô một cái rồi lại bất mãn nói , " Nãy còn không nhận ra chị giờ khóc bù loa lên không đúng trình tự chút nào cả , con bé ngốc này . "
" Hư chị bổ nhào đột ngột như vậy sao em nhận ra , may là chị chứ người khác em tẩu cho một trận rồi .. " Giai Kỳ cũng không chịu thua hơi vênh mặt lên như một đứa trẻ không chịu bị ép vế trước người khác mà hơi kiêu ngạo .
" Hay cho cô em thích động tay động chân nha ... em đang mang thai ấy .... thôi chết nãy chị đập em có làm tiểu bảo bối bị thương không ... " Lật mặt nhanh hơn lật sách vừa nãy còn giáo huấn cô em giờ thành lo lắng Tịnh Hương vuốt vuốt cái bụng hơi hơi nhô của Giai Kỳ mà hỏi thăm .