" Alo . "
Một giọng trầm thấp vang lên anh tựa người vào cửa kính nhìn những bông tuyết đang rơi ngày càng nhiều phủ kín cả con đường trước mặt , lúc này đây trong đêm khuya chỉ còn phảnh phất hơi lạnh của mùa đông , Mục Hạo Kiện hơi cau mày giọng nói có chút không vui .
" Việc điều tra chuyện ba năm trước sao rồi . "
Doãn Tư Mỹ uể oải ngáp dài đôi với việc không vui của lão đại anh có chút oán trách nói : " lão đại khuya rồi ngài gọi cho tôi chỉ hỏi việc đó sao , ngài làm ' chồng ' tôi thức giấc đấy . "
" Một vé đi Thượng Hải ? " Mục Hạo Kiện không lấy làm tức giận với cái tính to gan của Doãn Tư Mỹ anh chỉ nhàn nhạt nhìn bông tuyết rơi qua cửa kính buông một câu hờ hững mà không ít sự uy hiếp .
Quả nhiên có hiệu quả , Doãn Tư Mỹ liền lật đật chạy ra khỏi giường ngồi ngay ngắn tại một chỗ khuất cười giải hòa .
" Lão đại đẹp trai , em chỉ giỡn thôi ngài đừng nóng ... "
Ngừng lại bên kia cũng không nói gì chỉ lẳng lặng im lặng , biết điều Doãn Tư Mỹ thở dài trả lời : " Chuyện ba năm trước lão đại bị người ta truy sát không phải đã làm rõ rồi sao , sao lão đại còn muốn điều tra tiếp vậy ? "
Doãn Tư Mỹ thắc mắc từ lúc được lão đại giao nhiệm vụ này anh không hiểu chuyện này đã xảy ra lâu rồi với cái tổ chức ngu ngốc đó sớm đã bị tiêu diệt gọn rồi mà lão đại còn muốn tìm hiểu cái gì đây .
Mục Hạo Kiện thoáng trầm mặc anh nhớ lại trước đây mẹ anh từng nói Giai Kỳ gặp tai nạn tại con đường số mà trùng hợp thay anh cũng bị truy sát ngay con đường đó ngày tháng thì anh không xác định được , anh nghĩ có khả năng việc Giai Kỳ ngốc nghếch là do việc tai nạn năm đấy nhưng biểu hiện hôm nay của cô thực khiến anh sợ hãi , sợ một ngày đó cô sẽ rời xa anh cô trở nên hoàn toàn khác lạ đặc biệt hoàn toàn quên rất nhiều thứ .
Hướng mắt về đầu giường Giai Kỳ cuộn tròn trong chăn ấm anh khẽ thở dài một tiếng rồi mới cất giọng , " Truy sát năm đó có xảy ra tai nạn giao thông không ? "
" A .. " Doãn Tư Mỹ ngẩn ngơ không hiểu tai nạn ? Tai nạn gì chứ ? Lúc này anh mới mò mẫm lại máy tính truy cập gì đó , tiếng đánh máy vang lên đều đều Doãn Tư Mỹ từ hoảng hốt chuyển sang kinh sợ , nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đọc đi đọc lại rất nhiều lần tựa đề bài báo bí ẩn đã sớm gỡ bỏ chỉ trong vòng một ngày , đúng lúc một tiếng nói trầm ấm vang lên khiến Tư Mỹ giật thót .
" Làm gì vậy ? "
Vân Hải trong bộ dạng buồn ngủ bị đánh thức bởi tiếng lạch cạch , hơi nhíu mày nhìn Doãn Tư Mỹ đang chăm chú vào màn hình .
" À ... chuyện là .... "
Không đợi Doãn Tư Mỹ nói Vân Hải đã nhường người lên phía trước nhìn thông tin trên máy tính mà cả kinh .
Chuyện này thực không thể tưởng tượng được .
Doãn Tư Mỹ liền cười hề hề kéo Vân Hải ngồi xuống tay lại một lần đưa điện thoại lên tai giọng có chút run run hỏi : " Lão đại sao vụ truy sát đó chị dâu nhỏ lại bị dính vào ? "
Hàng chữ rõ đến rành mạch đập thẳng vào ánh mắt của hai người , kể cả ngày tháng hoàn toàn lại trùng khớp đến lạ thường .
Mục Hạo Kiện nhíu chặt lông mày . Quả nhiên điều anh nghi ngờ là đúng .
" Nói chi tiết . "
" Lúc h tối chị dâu nhỏ có lái xe qua con đường số hai ... a còn có cả Tịnh Hương nữa ... "
o
Không gian chỉ còn tồn đọng lại sự tĩnh mịch , Mục Hạo Kiện ngồi bên cạnh Giai Kỳ ánh mắt thăng trầm ngắm nhìn mãi khuôn mặt ngây thơ của cô , anh tựa như đang theo đuổi về một nơi nào đó .
Ba năm trước khi anh vừa mới bước vào con đường xã hội đen thì gặp không ít khó khăn , thanh trừ tổ chức X tái lập lại một xã hội đen mới , bàn tay đã dính quá nhiều máu rồi . Kẻ thù của anh không ít , trong một lần khi anh đang trên đường đến bữa tiệc thì gặp phải truy sát của tổ chức Hắc Ám vì muốn dụ bọn chúng ra xa thành phố mà anh đã rẽ sang con đường số mà đi nhưng lại không ngờ được Giai Kỳ cùng Tịnh Hương lại đi lạc đến con đường này .
Khẽ vuốt ve khuôn mặt của Giai Kỳ , cảm nhận qua lòng bàn tay anh phác họa từng đường nét xinh đẹp của cô .
" ừm ... " Giai Kỳ hơi cau mày ' ừm ' lên một tiếng như chú mèo con bị phá giấc ngủ , dụi dụi đầu vào lòng bàn tay anh ấm áp mà tiếp tục chìm vào giấc ngủ say sưa . Bộ dạng như mèo con của cô hoàn toàn chọc cười Mục Hạo Kiện ánh mắt anh dịu dàng cong môi cười nằm xuống nhẹ nhàng ôm chầm lấy cô hơi thở nam tính của anh âm thầm bao trùm lấy Giai Kỳ .
Ngốc thì sao chứ , cô vẫn mãi mãi là vợ của anh , của một mình Mục Hạo Kiện anh .
oo
Sáng sớm lên dần xua tan cái tĩnh mịch đêm tối sẽ là sự nhộn nhịp mới của một ngày đẹp trời .. lúc này đây tuyết đã bao phủ hoàn toàn cả thành phố chỉ còn mỗi con đường là được dọn sạch sẽ cho xe cộ qua lại dễ dàng hơn , những đám mây xám xịt đã được ánh nắng xua tan đi cơn tuyết vì thế mà ngừng rơi . Dưới ánh nắng nhẹ ấy người dân cùng nhau ùa ra đường chơi trò ném tuyết .
Biệt thự Thục Bàn tưởng chừng yên tĩnh nhưng không hề như vậy , lúc này đây Giai kỳ bộc phát tính làm nũng lẫn cứng đầu cô ôm chặt bàn chân Mục Hạo Kiện đôi mắt long lanh nhìn anh uy khuất nói :
" Chồng không thương vợ nữa phải không ? "
" Không phải ... vợ em mau đứng lên không cảm lạnh đấy " Mục Hạo Kiện xoa xoa mi tâm bàn tay muốn kéo cô lên sợ cô lạnh với cô đang mang thai sao chịu lạnh được .
" Không chịu " Giai Kỳ cứng đầu ngồi đó ôm chặt chân anh hơn nói nho nhỏ đôi mắt mở lớn có chút sắp khóc cũng có chút làm nũng , " vợ muốn ăn gà rán , chồng cho vợ ăn đi mà . "