Giai Kỳ ngồi vắt chân trên sô pha một tay cầm một bịch bim bim tay kia không ngừng ấn chuyển kênh , ngồi trong lòng cô chính là Tiểu Bảo Bảo mà sớm đã bị Mục Hạo Kiện vứt trong cái " Nhà lao " mỗi lần anh đi làm cô đều len lén lấy Bảo Bảo ra ôm và an ủi thậm chí cô còn mua chuộc dì Trương để dì đừng nói cho Mục Hạo Kiện biết nếu không thì nhất định anh ấy đem luôn bé gấu giấu đi lúc đó cô sẽ mãi không tìm được nữa bé gấu nữa . Giai Kỳ chuyển kênh liên tục đến khi nhìn thấy mục phim cô vui vẻ hét lên bởi đó là phim mà chị cô đóng cũng đã lâu rồi nhưng doanh thu vẫn luôn đạt đỉnh điểm , nay lại một lần nữa chiếu lại cô lần tìm trong các nhân vật và cuối cùng cũng tìm được hình bóng chị ấy trong vai nữ chính tiểu thư ngốc nghếch . Giai Kỳ bật lên tiếng cười rộn rã bởi lúc đó trông chị thực rất ngốc , ngốc hết thuốc chữa luôn . Nhớ không nhầm thì trong bộ phim này cô cũng có tham gia chỉ do thiếu người mà cô lại đi với chị đến đoàn diễn nữa nên được nhận thay thế với cô cũng chỉ có xuất hiện một lần duy nhất . Giai Kỳ căn bản ít tiếp xúc với bên ngoài nên hầu như không ai biết đến cô cũng như việc cô giúp Nhược Thị cũng chỉ nội bộ biết người ngoài thì không hay biết điều này họ chỉ nghe tin đồn một cô gái tên Giai Kỳ mà thôi .
Đôi lông mày Giai Kỳ hơi nhíu lại vì nhớ lại chuyện xưa cô cảm thấy mình dường như rất khác lạ có những hình ảnh vô cùng khác nhau hiện lên đến chính bản thân cô cũng không nghĩ đó là mình .
" cạch "
Một tiếng va vang lên Dì Trương đặt đĩa trái cây lên bàn sự va chạm nho nhỏ vang lên đánh thức Giai Kỳ , cô bừng tỉnh khỏi suy nghĩ nhìn chằm chằm đĩa trái cây mà thèm thuồng , dạo này cô ăn rất là nhiều cũng vì ở nhà đến phát chán thế là cô chỉ có ăn , ăn và ăn đến nổi khuôn mặt xinh đẹp đã mập lên tròn trịa như một cái bánh bao vậy dù hơi mập nhưng Giai Kỳ vẫn giữ được vóc dáng đẹp của mình .
" Phu nhân cô đang xem gì vậy ? " Dì Trương nhìn lên TV thấy những hình ảnh vô cùng đẹp lại lạ mắt đặc biệt là rất nhiều trai xinh gái đẹp nha .
" Cháu đang xem phim Tiểu thư ngốc nghếch . " Giai Kỳ vừa nhét một họng dưa hấu vừa trả lời .
" Phu nhân người ăn từ từ thôi . " Dì Trương thấy Giai Kỳ ăn lấy ăn để vội vàng ngăn lại lấy giấy lau khóe miệng cô dặn dò , " người từ từ ăn trong nhà còn nhiều lắm "
Giai Kỳ nuốt lấy miếng dưa hấu mỉm cười nói : " không hiểu sao cháu lại luôn thấy đói . "
Rồi cô xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình nói thêm : " ăn hoài không nó , có phải bụng cháu là thùng phi không Dì ? "
" Gì mà giống thùng phi , vòng eo của người rất được nhiều người mê đấy ." Dì Trương bật cười bởi câu nói của Giai Kỳ phẩy phẩy tay . Đúng lúc tiếng chuông cửa vang lên phá tan bầu không khí vui vẻ .
" Để tôi đi mở cửa . "
Vừa nói Dì Trương đã đi đến bên cửa , khi mở ra bà vô cùng ngạc nhiên nhìn người con gái trước mặt mình , toàn thân đều là những vết bầm tím , chưa kịp hỏi thì người con gái ấy đã lao vô nhà hướng đến chỗ Giai Kỳ , Dì Trương giật mình không kịp ngăn lại và bị hành động của cô gái ấy làm cho sửng sốt .
Hạ Đình chạy đến quỳ trước mặt Giai Kỳ , đôi mắt sưng húp bàn tay gầy gò chằng chịt vết thương cầm lấy tay Giai Kỳ khóc :
" Giai Kỳ làm ơn hãy tha thứ cho tôi , tôi biết lỗi rồi . "
" Cô là ... " Giai Kỳ ngẩn to te nhìn người con gái trước mặt mãi mới nhận ra người con gái ấy là ai cô ngây thơ dìu Hạ Đình lên ghế ngồi ân cần hỏi han , " Cô sao lại bị thương như vậy "
Nhìn những vết bầm tím khắp người Hạ Đình , Giai Kỳ đau lòng không thôi nhờ dì Trương đi lấy hộp cứu thương lại nhẹ nhàng sát trùng .
Hạ Đình nước mắt lưng tròng cầm chặt bàn tay Giai Kỳ lại ủy khuất nói : " vì tôi lỡ tay làm cô bị thương nên bị người ta bắt lại đánh đập , mãi tôi mới trốn thoát được , Giai Kỳ làm ơn tôi biết lỗi rồi , cô tha thứ cho tôi được không , chỉ cần cô tha thứ cho tôi và nói với họ , tôi cầu xin cô đấy . "
Lời vừa dứt Hạ Đình một lần nữa quỳ xuống cầu xin , bộ dạng bây giờ của cổ thật đáng thương , Giai Kỳ kéo bàn tay Hạ Đình an ủi , " Giai Kỳ vốn không để ý , Hạ Đình cô mau đứng lên đi . "
" vậy là cô tha thứ cho tôi rồi sao ? " Hạ Đình hơi nhíu mày hỏi lại .
Giai Kỳ mỉm cười gật đầu ôm lấy Hạ Đình an ủi rồi nói , " hay Hạ Đình ở lại đây đợi vết thương lành rồi hẳn đi , Giai Kỳ ở đây một mình buồn lắm " .
" Vậy sao được tôi ... " Hạ Đình vội vàng từ chối đôi mắt hơi cụp xuống như có điều gì đó muốn nói rồi lại thôi .
" Để Giai Kỳ xin phép chồng cho . "
Giai Kỳ như nhìn được nỗi lo của Hạ Đình mà ân cần nói , an ủi cô không cần để ý . Giai Kỳ chỉ là không biết khi cô vừa nói vậy một sự đắc ý nơi đáy mắt Hạ Đình lóe lên rồi nhanh chóng biến mất , dì Trương một bên nghe muốn ngăn cản phu nhân lại cũng không còn kịp bà nhìn Hạ Đình đầy sự cảnh giác , không hiểu sao bà cảm thấy Giai Kỳ sẽ bị người này hãm hại , lắc đầu vội vàng loại bỏ ngay cái suy nghĩ xấu này bà mong Giai Kỳ sẽ không sao cả .