" Tên đần này,... có cần hành hạ bản thân mình vậy không,.... Haizzzz bệnh vì tình là hết thuốc chữa "
Hơi thở của Lãnh Thiên Khải có chút yếu ớt.. do mất nhiều máu nên sắc mặt anh càng ngày càng kém, mặt dù y tá đã khuyên nên nghĩ ngơi nhưng y kiên quyết không chịu.
Đến hôm nay Tiểu Minh sắc mặt hồng hào hơn khiến tâm trạng của y rất vui, y cầm điện thoại gọi cho thuộc hạ
" Lão Đại, có chuyện gì sao "
" Tôi có việc giao cho anh " giọng nói y lạnh như băng pha lẫn chất của một người thủ lĩnh
" Được, Lão đại cứ nói "
" Theo dõi Thiên Tân, không để nó làm hại Ân Nhi rõ chưa "
" Vâng tôi biết rồi, Lão đại cứ yên tâm "
__________________
Trong suốt tháng anh không ra mặt, mọi chuyện đã bắt đầu trở nên bế tắt
Đoản Ân Nhi tìm kiếm khắp nơi hỏi jack rất nhiều điều về tiểu Minh, nhưng chỉ vô ích, cô bắt đầu trách bản thân mình. Cô khóc rất nhiều, jack nhìn cô mà không cam lòng muốn nói cô biết... Nhưng nếu cô biết được cô sẽ phải trả một cái giá rất đắt....
Đường Ái Trân nhìn cô như vậy không an tâm nên đã dắt Tiểu Phong và Tiểu Ái gửi qua Pháp chơi cùng với ba mẹ cô, con cô ở lại chăm sóc Đoản Ân Nhi....
Hôm nay rất khác so với thường ngày Đoản Ân Nhi mua rất nhiều quần áo, trang sức đắt tiền, cô bắt đầu trở nên bí hiểm, ngồi trước gương Đoản Ân Nhi cười, một nụ cười đầy đau khổ...
" Lãnh Thiên Khải anh vui lắm khi nhìn thấy tôi như thế này đúng không, vậy anh cứ chờ xem, tôi sẽ khiến anh phải chết trong đau đớn tột cùng "
Đoản Ân Nhi cười to, trang điểm xong cô vào phòng thay quần áo, lựa một chiếc đầm body màu đỏ mang vào, lộ ra ba vòng hoàn hảo khiến cô càng thêm quyến rũ..
Bước xuống nhà cô khiến ai cũng phải nhìn cô như một người hoàn toàn khác.. không còn là Đoản Ân Nhi dịu dàng thuần khiết như lúc xưa mà cô càng trở nên sắc sảo mạnh mẽ khiến người khác không thể hiểu được cô đang nghĩ gì...
Thiên Tân bước vào nhà nhìn cô mà trong lòng hắn rất vui, vui vì kế hoạch sắp thành công của mình, hắn vỗ tay tiến về Đoản Ân Nhi
" Ân Nhi, hôm nay em rất đẹp "
Đoản Ân Nhi cười khinh một cái rồi tiến đến dừng lại chỗ y
" Hư, đi thôi "
_______________
-" Tiểu Minh còn tỉnh rồi sao lại đi với papa nào "
Tiểu minh mơ màng tỉnh giấc bước chập chững lại chỗ Lãnh Thiên Khải
-" Papa đây là chỗ nào vậy, Thiên Phong và thiên ái đâu còn cả dì Ái Trân nữa "
Lãnh Thiên Khải bế tiểu Minh lên nhìn vào cậu rồi ngắt vào mũi cậu một cái nhẹ
-" Tiểu Minh ngoan nhé, bây giờ con đang bệnh không được nói cho ai biết họ sẽ lo đợi hết bệnh papa dẫn con về nước nhé "
- Mami sẽ buồn nếu như không có tiểu Minh bên cạnh không "
- Không đâu, tiểu Minh đừng lo nhé papa sẽ nói với mami "
____________
Đường Ái Li thấy Đoản Ân Nhi đi cùng với Thiên tân không an tâm nên cô đã theo dõi phía sau, chiếc xe BMW dừng lại tại một quán bar sang trọng, Đoản Ân Nhi bước xuống xe khiến bao nhiêu cặp mắt cũng phải ngước nhìn, Đường Ái Trân không tin vào mắt mình đó là cô..
Cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Lãnh Thiên Khải
" Tôi nghe, có chuyện gì sao "
" Lãnh Thiên Khải, Ân Nhi cô ấy đi vào bar với Thiên Tân còn ăn mặc rất gợi cảm.. Tôi.. Tôi phải làm sao bây giờ "
Lãnh Thiên Khải không đáp lại anh nghĩ thầm trong đầu " Tiểu Nhi, anh xin lỗi em vì không bảo vệ được cho em "
Đường Ái Trân không nghe có người đáp lại nên gọi tên y
" Lãnh Thiên Khải, anh có nghe tôi đang nói gì không "
" uh, cô gọi jack, A cẩu đến bảo vệ cô ấy, tôi lập tức bay về liền "
" Được rồi "
______________
Lãnh Thiên Khải thay quần áo rồi chạy đến một nơi gặp mặt một người...
Đứng trong mật thất, y ngước mắt lên nhìn màn hình nói chuyện với một người phụ nữ chạc tuổi mẹ cậu
" Nếu bà làm hại cô ấy.. Tôi sẽ cho bà sống không bằng chết "
Người đàn bà phía trong màn hình cười một cái tay cằm ly rượu đung đứa trước mắt mà nói
" hư, với thế lực của con mà muốn đấu với ta, tốt nhất con nên ngoan ngoãn quay về cưới Sở Kì và đem đứa nhỏ kia về đây cho ta.. ta có thể tha mạng sống cho cô ta, nếu không con cũng biết hậu quả rồi chứ..."
" Lãnh Thiên Khải vẫn bình tĩnh khuôn mặt tỏa ra sát khí đôi mắt sắc bén nhìn vào người phụ nữ đang ngồi trên ghế "
" Bà đừng mong tôi sẽ nghe theo bà, biết điều thì dẹp ngay cái trò đó của bà lại ngay đi, đừng có chọc tôi tức giận "
Bà ta cười to lên nhìn thẳng vào màng hình
" Con cứ chờ xem "