Còn về phía Dụ Bạch Ngôn vẫn chưa thể xuất viện sớm do bị thương nặng hơn Ninh Hinh, ngày ngày Mộ Viên Thần đều luôn đến đây chăm sóc bảo bối của mình.
Ninh Hinh cũng đã biết chuyện về hai người, cứ nghĩ cô sẽ nhìn cả hai với ánh mắt hơi kì dị, nào ngờ Ninh Hinh còn mỉm cười thật tươi chúc phúc cho cả hai.
Mộ Viên Thần cũng đã tính trước, chỉ cần Dụ Bạch Ngôn khỏi hẳn, anh sẽ chính thức công khai mối quan hệ này. Mộ Viên Bách cũng đã biết chuyện này, anh không ngăn cản gì chỉ âm thầm ủng hộ anh trai mình.
Lục Thiên Tư dĩ nhiên cũng biết chuyện của Mộ Viên Thần rồi, cũng không nói gì, con người mà, chỉ cần mình hạnh phúc thôi, còn ai nghĩ sao thì kệ họ đi haha.
Mộ Viên Thiệu thì sợ bị con trai mình tống ra đảo chơi với khỉ như vợ mình nên ông không dám làm gì, cũng im thin thít nằm trong vòng kiểm soát của Mộ Viên Bách, anh đã cho người giám sát nhất cử nhất động của ba mình.
Ông đúng là nhìn sắc mặt của con trai mình mà sống, bây giờ chỉ biết an phận im lặng thôi, không dám bày trò gì, kẻo sai lầm như vợ mình thì chỉ có mà toang vãi cả lúa cả thôi.
Còn về lão phu nhân, khi biết chuyện về Mộ Viên Thần rồi thì bà không biểu hiện gì, chỉ im lặng một thời gian lâu.
...
Bệnh viện.
Cốc
Cốc
Lão phu nhân đứng bên ngoài, gõ cửa phòng bệnh của Dụ Bạch Ngôn.
Mộ Viên Thần bên trong tiến ra, mở cửa xem là ai đến thăm bảo bối của mình.
Vừa mở ra nhìn thấy bà nội mình đến anh có hơi hoảng hồn, bà đã biết chuyện của anh và bảo bối, nhưng mà bà không lên tiếng hay nói gì nên anh cũng hơi lo.
" Bà nội..bà..".
" Ta nghe nói cậu bé đó bị thương nặng nên đích thân đến đây thăm " Bà mỉm cười nói, từ từ tiến vào trong nhìn Dụ Bạch Ngôn.
Thấy bà nội anh đến , Dụ Bạch Ngôn bắt đầu lúng túng, anh đã được nghe kể về bà nội của Mộ Viên Thần nhưng mà chưa có chuẩn bị tinh thần để gặp mặt thế này.
" Cậu bé, con sao rồi? Đã khỏe hơn chưa?".
" Bà nội nghe tin nên đến thăm con, hai đứa đó, quen nhau lâu vậy cũng nên nói với bà già này một tiếng, dù sao cũng đã là người một nhà rồi mà ".
...
Mộ thị.
Ninh Hinh bị anh làm đến kiệt sức, ngủ say đến tận giờ tan làm rồi cô mới thức dậy nổi.
Quần áo cũng bị anh xé rách, cô chẳng biết mình nên làm sao để ra khỏi công ty mà về nhà đây, Mộ Viên Bách thật sự quá đáng, làm chuyện bất bình thường thôi không nói đằng này cứ lần nào làm thì cũng xé rách quần áo của cô, anh rảnh lắm hay gì không biết nữa?
Ninh Hinh mặc tạm chiếc áo sơ mi của anh vào, nhưng thế này cũng đâu ra ngoài được đâu chứ.
" Về nhà thôi bã xã " Mộ Viên Bách nói.
" Về nhà? Làm sao em ra ngoài với bộ dạng vậy mà về nhà chứ?" Ninh Hinh tức giận nói.
Mộ Viên Bách không đáp, lấy áo vest của mình ra, liền chùm lấy Ninh Hinh vào trong, vì anh cao lại vai rộng thế này, áo vest của anh cũng rất lớn đó, đủ chùm kín người Ninh Hinh luôn rồi.
" Như vậy sẽ không ai thấy em nữa " Anh nói, ôm cô đứng lên.
" Không được, ra ngoài thế này không được " Ninh Hinh vùng vẫy, tan làm với bộ dạng này có khác gì vạch áo cho người xem lưng đâu chứ?
" Anh nói được là được, em cứ nhắm mắt lại đi " Mộ Viên Bách chắc chắn nói.
Thấy anh tự tin nói vậy, Ninh Hinh đành nhắm mắt lại, sau đó úp mặt vô lòng ngực của anh, không dám hé mắt ra nữa là, bây giờ cô đang xấu hổ với bộ dạng này của mình lắm rồi.
Mộ Viên Bách bắt đầu thích trêu chọc cô như vậy rồi, thật ra có cửa sau để rời đi khỏi Mộ thị, đâu nhất thiết phải đi cửa chính chứ.
Anh cũng đâu có khùng mà ôm cô ra ngoài thế này, Ninh Hinh như vầy chỉ để anh ngắm, anh không thể để ai ngắm nữa cho dù đó là nam hay là nữ.
Nhưng thỏ con ngốc quá rồi, còn tin anh sẽ làm thế mà.
Bà xã, em thật đáng yêu nha!
...
Mộ Viên Bách ôm cô đi, Ninh Hinh cảm giác có gì đó sai sai, cô dùng hết can đảm hé mắt ra nhĩn xung quanh, anh rõ là đang ôm cô đi đường khác mà.
" Mộ Viên Bách...anh.." Ninh Hinh thốt lên, lúc này anh đã ôm cô tiến đến xe luôn rồi.
Mộ Viên Bách cười thầm, tài xế thấy cả hai liền mở cửa, Mộ Viên Bách ôm cô đặt vào trong xe, anh không vào trong luôn, quay đầu ra nhìn tài xế có ám chỉ gì đó, sau đó mới vào trong.
Mộ Viên Bách ngồi cạnh cô, anh đưa tay nhấn nút khóa cửa xe lại, không để Ninh Hinh nhân cơ hội mà mở cửa chạy thoát khỏi hang sói.
" Này...đừng nói anh..." Ninh Hinh cảm thấy không ổn,cô lùi sát vào cửa số, ánh mắt nghi ngờ nhìn Mộ Viên Bách.
Anh ôm cô với bộ dạng như vầy, nhất định anh sẽ lại...
Mộ Viên Bách cười mãn nguyện, đưa tay cởi cavat ra, nhìn Ninh Hinh đáp:" Em đoán đúng rồi đó!".
" Thỏ con, chúng ta cùng nhau chơi đùa đi, lúc trưa vẫn chưa thỏa mãn anh...".
" Lần này em đừng có ngất sớm đấy ~".