Nữa tháng sau, trong thời gian này Bạch Tư Vũ vẫn quay lại trường học bình thường.
Ở trong lớp Bạch Tư Vũ vẫn im lặng, dường như hạn chế giao tiếp tối đa, nên bạn bè của cô đều không phát hiện ra sự thay đổi của Bạch Tư Vũ,chỉ là gần đây sinh viên trong trường phát hiện Bạch Tư Vũ thường xuyên xuất hiện với người đàn ông lạ mặt.Anh ta vô cùng đẹp mắt,khí chất lạnh lùng, khiến cho các sinh viên nữ tim phải thao thức.Chỉ là người đàn ông này mọi sự tập trung chỉ đều chú ý lên người Bạch Tư Vũ,chẳng để ai vào mắt..Thời gian này xung quanh có rất nhiều lời đồn đoán nổ ra, nhưng dường như Bạch Tư Vũ một chút cũng không quan tâm..
Đã thế tính tình Bạch Tư Vũ lại rất im ắng, nên cứ tập trung cho việc học hết giờ lại ra về..
Hôm nay trời hơi âm u nhìn qua cũng biết phút chốc nữa trời rồi sẽ đổ cơn mưa.
Ra đến cổng trường,Bạch Tư Vũ kéo lấy áo khoác đứng đợi Lục Hạo.Buổi sớm anh có nói qua với cô,anh bận việc có lẽ sẽ đến trễ một chút..
Nam sinh trong trường đa số ai cũng mê luyến với sắc đẹp của Bạch Tư Vũ.Chỉ là nói thì nói thế, ở lứa tuổi này cũng rất mặt mũi nếu có cô bạn gái không thể nói chuyện được thì cũng có chút khó khăn.
Với lại bên cạnh Bạch Tư Vũ lúc nào cũng có người đưa kẻ đón.Những người đó sát khí vây quanh, làm các nam sinh trong trường chỉ biết đứng nhắm nhìn từ xa có chút tiếc nuối còn thương tiếc,vì một cô gái xinh đẹp như Bạch Tư Vũ nhưng lại bị khiếm khuyết đáng thương..Đáng lẽ ra Bạch Tư Vũ đã là hoa khôi của trường,nhưng vì lí do này mà vuột mất vô tay một cô gái khác. Thật ra Bạch Tư Vũ vốn không quan tâm, cô còn không biết mặt mũi cô gái kia là ai..
Đó là do họ tự ý ca tụng mà thôi..
Một chiếc xe màu đen Mercedes ngừng cách Bạch Tư Vũ năm bước chân,
Bất giác bước chân Bạch Tư Vũ hơi lùi lại,chỉ cần nhìn qua chiếc xe quen thuộc, cô đã biết người đến là ai.
Bạch Thiển được tài xế mở cửa, ông bước xuống ánh mắt tập trung vào thân ảnh trước mắt..
- Tiểu Vũ..
TIếng gọi mang nỗi nhớ nhung kiềm nén tâm tình vang lên..
Bạch Tư Vũ chấn chỉnh lại cảm xúc, bình tĩnh nhìn ông ta đi đến, cô im lặng không nói gì..
Bạch Thiển hạ giọng nhẹ nhàng nhất có thể,sợ hù dọa cô sợ hãi...
- Lên xe Tôi đưa em về..
Cách nói chuyện của ông ta,giọng điệu, từ ngữ đã thay đổi..Đây không còn là sự trên dưới máu mũ, mà là lời tâm tình giữa nam và nữ,không còn che giấu như ngày nào..
Chẳng lẽ ông ta không còn sợ người khác dị nghị hay những cơn cuồng ghen của Trac Tư Sở..
Bạch Tư Vũ nắm chặt lấy quai túi xách,nhàn nhạt nói..
- Không cần, Lục Hạo sẽ đến đón tôi.
Bạch Thiển dường như đoán ra câu trả lời của cô.Ông ta cúi đầu cười nhẹ nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
Rồi ngầng đầu nhìn cô chăm chú, cánh tay xoa vào nhau..
- Có lẽ trong thời gian qua em rất hạnh phúc?
Bạch Tư Vũ nhìn ông ta, chưa hiểu ông ta muốn nói gì?
Bạch Thiển nói tiếp..
- Nếu một ngày em biết rõ sự thật về quá khứ của em, tôi nghĩ em sẽ thay đổi từ yêu sang hận...
Thái độ này của Bạch Thiển làm lòng Bạch Tư Vũ có một dự cảm không lành..
- Ông có ý gì?
Bạch Thiển cười nhạt..
- Trong mắt em bây giờ Tôi làm gì cũng cho là xấu xa.Nên tôi sẽ không nói gì cả cho đến khi Tôi tìm ra người em càng tìm,có bằng chứng khiến em tin những gì Tôi làm là đều vì em..
Nhắc đến đấy, Bạch Thiển thấy rõ sắc mặt Bạch Tư Vũ biến sắc..Ông ta thở dài..
- Tiểu Vũ, Tôi thừa nhận Tôi không phải là người tốt, nhưng ít nhất cả đời Bạch Thiển tôi tự hào rằng Tôi thương em là sự thật, em ở bên cạnh Tôi bao nhiêu năm qua, chẳng lẽ em không hiểu tình cảm Tôi đối với em hay sao.Còn với Lục Hạo, em có chắc chắn hiểu rõ con người của Lục Hạo hay không? Tôi chỉ sợ thời gian sau này em sẽ phải chịu tổn thương..
- Anh Bạch hôm nay rảnh rỗi thế..?
Trong lúc Bạch Tư Vũ đang hoang mang vì lời nói không đầu không đuôi của Bạch Thiển.
Lục Hạo từ trên xe bước đến lúc nào không hay,anh nhìn qua sắc mặt không tốt của Bạch Tư Vũ dường như đoán ra được điều gì..