Cẩm Lê mới không quan tâm cô ta tức giận.
Cô liếc nhìn An Nhu, cảm thấy đối phương thật vô vị, cô vẫy vẫy tay ý chỉ bản thân còn có việc, rồi quay về phòng.
Cẩm Lê thực sự có việc sao?
Đương nhiên.
Cô muốn chuyển nhà.
Đầu tiên không nói cùng An Nhu cùng phòng, thật sự rất tổn thọ, căn hộ này vốn dĩ là kí túc xá của Morningstar.
Cô đã hủy hợp đồng với Morningstar, cô đương nhiên không thể sống ở đây.
Cẩm Lê tính toán số dư tài khoản của bản thân, cảm thấy bản thân cũng là người phụ nữ giàu có so với người bình thường.
Vì vậy cô đóng gói hành lý, gọi điện cho một công ty chuyển nhà, chuyển trực tiếp cô đến một khách sạn nổi tiếng.
Chuyện này ban đầu căn bản rất thuận lợi.
Chẳng qua khi Cẩm Lê đang đợi công ty chuyển nhà, cô gặp phải một chuyện nhỏ.
Một chiếc nhe Bentley dừng ở trước cửa căn hộ.
Cẩm Lê vốn dĩ chỉ liếc nhìn một cái, không hề quan tâm đến nó.
Nhưng một người đàn ông trong bộ vest, đeo kính râm bước từ xe xuống, đi thẳng về phía cô, dừng lại trước mặt cô hai mét.
“Bạch tiểu thư” người đàn ông trong bộ vest chào cô một cách lịch sự.
Cẩm Lê nhìn kỹ người đàn ông, thấy anh ta thần sắc bình thường, vận khí cũng không tồi. Rõ ràng, anh ta là người đàn ông thành đạt giữa loài người.
Cô lướt qua kí ức Bạch Cẩm Lê, không hề biết có quen người này.
Cô cau mày: “Tôi quen anh à?”
Người đàn ông trong bộ vest khẽ mỉm cười: “Tôi tự giới thiệu bản thân, tôi tên Bạch Ngạn, chúng ta cũng coi như là người một nhà”
Cẩm Lê gật đầu: “Ừm, anh với Bạch Cẩm Lê là người một nhà, nhưng tôi không phải Bạch Cẩm Lê”
Bạch Ngạn: “...”
Từ xưa đến nay anh đối nhân xử thế linh hoạt, nhất thời anh lại có cảm giác mờ mịt, cô ta vừa nói là có ý nghĩa gì?
Sao tách riêng mỗi từ anh có thể hiểu, nhưng ghép lại lại không hiểu?
Chẳng qua trong lòng có nuỗi nhớ nhà bức bách, nhưng làm một người thành công, trên mặt không thể biểu hiện vui mừng hớn hở.
Vì vậy Bạch Ngạn vẫn nở nụ cười thoải mái, nói rõ ý tứ của mình: “Tiên sinh nhà tôi muốn gặp Bạch tiểu thư đi một lần”
Cẩm Lê có chút tức giận: “Vừa nãy tôi đã nói rồi tôi là Cẩm Lê, sao anh vẫn gọi là cô Bạch!”
Bạch Ngạn: “...”
Hắn là người biết lắng nghe: “Cẩm, Cẩm Lê tiểu thư”
Cẩm Lê hài lòng, từ chối anh ta: “Tôi không quen biết tiên sinh của các anh, không gặp”
Bạch Ngạn: “...”
Anh không thể không hỏi lại: “Bạch... Cẩm Lê tiêu thư có biết tiên sinh là ai không?”
Cẩm Lê lắc đầu một cách sảng khoái: “Không biết”
Bạch Ngạn nói ám chỉ: “Có rất nhiều người muốn gặp tiên sinh chúng tôi một lần cũng không được gặp, Cẩm Lê tiểu thư nếu gặp rồi, sự nghiệp của cô, chí ít cũng không phải phấn đấu mười năm!”
Cẩm Lê nghe xong rất cảm động, từ chối anh ta.
Không có chuyện gì ra vẻ nịnh bợ, không ăn cắp cũng là ăn trộm.
Cô liếc Bạch Ngạn, hỏi: “Tiên sinh của anh, nói là muốn gặp Bạch tiểu thư đúng không?”
Bạch Ngạn không thấy câu hỏi có bất kì vấn đề gì, gật đầu.
Cẩm Lê buông tay: “Thế là đúng rồi, tiên sinh của anh bảo gặp là Bạch tiểu thư, với tôi Cẩm Lê có quan hệ gì?”
Bạch Ngạn: “...”
Anh đứng đơ tại chỗ, lần đầu tiên anh cảm thấy đuối lý.
Cẩm Lê vẫy tay với anh: “Tôi đi trước đây nhé, tạm biệt”
Bạch Ngạn nhìn cô một cách máy móc: “... Tạm biệt”
Hắn trở về xe, sắc mặt người lái xe không tốt, có chút lo lắng hỏi một câu.
Bạch Ngạn lau mặt, thần sắc đau thương: “Tôi không sao, đi gặp tiên sinh trước di, tôi không mời nổi Cẩm Lê tiểu thư”
- -
Vẫn là Táo đây, cảm ơn mọi người ủng hộ moa moa ta (づ ̄ ̄)づ╭?~
Wattpad: ThinTrang