Tô Thịnh Hạ vừa bước ra khỏi cửa thì đột nhiên hét lên làm phá hỏng không khí hiện tại, Triệu Lệ Hoa liền kinh hãi quay đầu lại.
Chuyện gì vậy?!
Người đang đứng ngay trước cửa là Lãnh Dạ Thần đang mặc trên người một bộ quân phục uy nghiêm, ngũ quan như tỏa ra hào quang rực rỡ, phong thái bá đạo, có thể bức chết mọi thứ xung quanh.
Ngay khi vừa nhìn thấy Lãnh Dạ Thần, biểu cảm của Triệu Lệ Hoa như nuốt phải một con ruồi.
-Lãnh… Lãnh…
Triệu Lệ Hoa lầm bầm trong miệng cứng đờ đến nổi không thể thốt ra tên của Lãnh Dạ Thần, bà thật sự bị kinh hãi!
Năm năm trước, Tô Thịnh Hạ và Lãnh Dạ Thần gần như đã biến mất. Thời gian đó tin tức không hề có tin tức nào của Lãnh Dạ Thần, ai có thể nghĩ đến, khuê nữ của bà vừa trở về, không nghĩ đến anh ta cũng đột nhiên xuất hiện.
Đây chính là mối quan hệ oan gia cả đời khó dứt sao?
Tô Thịnh Hạ cười
-Mẹ, lạnh[] cái gì chứ? Trời hôm nay nóng vậy mà!
Lồng ngực Triệu Lệ Hoa dường như có một luồng khí chạy ngang qua, sớm không đến, muộn không đến… năm năm nay không gặp nhưng bây giờ lại xuất hiện trước mặt bà. Làm bà nhớ lại kí ức của năm xưa, trong tâm đau như có gì đó thắt lại.
Tô Thịnh Hạ tinh mắt nhận ra điều bất thường, liền vỗ vào cánh tay của cô
-Mẹ…
Từ đầu đến cuối đều để lại vết sẹo, mặc dù thời gian sớm đã lặng lẽ qua đi nhưng vết thương vẫn còn tồn tại. Chỉ cần một cử động nhỏ vết thương liền tái phát, một cái chạm cũng khiến nó rỉ máu.
Triệu Lệ Hoa điều chỉnh lại nhịp thở, kéo Tô Thịnh Hạ lại nói nhỏ dặn dò
-Những lời lúc nãy, không nên nói trước mặt tiểu thúc của con.
Tô Thịnh Hạ ngoan ngoãn gật đầu, nói cái gì thì nói nhưng những lời này bọn họ sớm đã nói qua và họ cũng rất hứng thú với điều này.
Sự xuất hiện của Lãnh Dạ Thần, ngồi trong phòng khách không một chút bận tâm dù anh là người đã tạo ra cơn bão ngầm này. Ngồi trong phòng khách bận rộn “tìm hiểu” không chỉ có ba Tô còn có cô và dì, không khí càng lúc càng loãng, hơi thở cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Mọi người đều xem vị khách không mời này giống như một vị hoàng đế.
Lãnh Dạ Thần bước một bước, mọi người cũng đảo mắt theo từng bước chân của anh cho đến khi anh bước đến và ngồi yên vị trên ghế sofa.
Không ai ngờ Lãnh tam gia lại đến đây! Lãnh tam gia là thân phận gì chứ?! Cái ly mà ngài đã từng uống trà uống nước cũng được xem là báu vật, có thể được cùng ngài trò chuyện thì người đó cũng phải rất được yêu quý và giàu có.
Địa vị của Tô gia hiện tại mà đặt ngang với Lãnh gia điều đó chính là họ đã với quá cao rồi!
Nơi mà Lãnh gia ở cũng phải là thiên vương lão tử.
Điều quan trọng chính là… Chuyện năm xưa.
Mạnh Doãn Phàm từng nghe Tô Thịnh Hạ từng nhắc qua là cô ấy có một người chú, người người gặp ai đều sợ hãi. Xuất thân là quân nhân, khí thế bức người.
Trong lòng có bảy tám phần chắc chắn chính là người này. Chủ động đứng lên, cung kính, lễ phép chào hỏi:
-Tiểu thúc, xin chào!
Trong lòng Tô Thịnh Hạ đang cười rất hài lòng. Chao ôi, Phàm Thuyền tiên sinh hôm nay thật sự rất biết điều.
Lãnh Dạ Thần nhìn đều không đặt anh ta vào tầm mắt, tiện tay lấy từ trên bàn một cuốn tạp chí rồi “Ừm” một tiếng.
Một từ lạnh lùng thốt ra.
Bầu không khí này…
Ba Tô bên cạnh liền xoa dịu:
-Lãnh lão tam về khi nào vậy? Sao lại không báo trước một tiếng?
Đôi chân dài của Lãnh Dạ Thành tùy ý hất lên cũng nổi bật đến đến kinh người, Khoảng trống giữa sofa và bàn thủy tinh đã bị chân của anh nhét đầy. Ngón tay lật dở cuốn một trang tạp chí, tuy có chút thô lỗ nhưng lại mang vẻ cao ngạo rất tự nhiên.
-Vừa mới về, xử lí mọi việc xong hết rồi mới đến thăm ngài.
Tuy nói Lãnh Dạ Thần là anh em kết nghĩa của ba Tô, nhưng đối với địa vị cao quý của anh vẫn phải kính nể ba phần.
Lông mày dãn ra mang ý cười, tay gầy vỗ vỗ vào lưng của Lãnh Dạ Thần không ngừng gật đầu
-Trở về là tốt, trở về là tốt rồi! Khu quân sự Đông Bắc điều kiện thiếu thốn, nghe nói mọi người ở Châu Phi hai năm làm nhiệm vụ vì vậy trở về là tốt rồi!
Lông mày Tô Thịnh Hạ nhíu lại, ánh mắt hướng về phía Lãnh Dạ Thần? Anh ta đã đi Châu Phi để làm nhiệm vụ? Lại còn đi đến hai năm?
Châu Phi là nơi mà chim còn không thèm đi ra phân, đồ gì ở đó có thể sống sót lâu là đã “trâu bò” lắm rồi! Lại còn đi tận hai năm…
Lãnh gia, chắc chắn đã chịu không ít cực khổ rồi.
Bởi vì hôm nay có Lãnh Dạ Thần đến nên không khí trong nhà cũng trở nên rất vui vẻ. Triệu Lệ Hoa ngồi xuống ghế sofa, ánh mắt hầu như không đặt lên người của anh ta, ngược lại là Mạnh Doãn Phàm đối với Lãnh Dạ Thần rất khách khí và khiêm tốn.
Tô Thịnh Hạ lấy một quả nho bỏ vào miệng, hạt thì bỏ vào giỏ rác. Cứ như vậy làm đi làm lại nhiều lần.
Cuối cùng, trong không khí yên lặng Lãnh Dạ Thần lên tiếng, nhưng mắt vẫn dán vào tờ báo, cũng không hề ngẩng đầu lên
-Cậu là bạn trai của Hạ Hạ?
Hả! Hạ Hạ?
Chú à?! Biểu hiện của ngài biến đổi nhanh quá! Phút trước còn ngạo mạn với trưởng bối. Thật… ngài thật là...
Mạnh Doãn Phàm ngồi ngay ngắn, yên lặng nhìn không ra ý tứ trong ánh mắt của Lãnh Dạ Thần, cậu nở nụ cười đầy hàm ý
-Dạ phải thưa chú! Cháu và Thịnh Hạ đã chuẩn bị thành hôn rồi.
Lãnh Dạ Thần không hề quan sát chỉ chống cằm và gật đầu
-Vậy có hiểu gì về cô ấy không?
Lãnh gia đã mở miệng thì mọi người chỉ có thể lắng nghe. Không ai dám cắt ngang lời của ngài, Tô tiểu thư hôm nay chỉ đợi xem kịch hay.
Mạnh Doãn Phàm nhìn Tô Thịnh Hạ rồi nói tiếp
-Tô Thịnh Hạ là cô gái tốt, cháu rất hiểu cô ấy
-Ừm? Tốt ở chỗ nào?
Bùm! Tô Thịnh Hạ gần như sắp phunn huyết ra ngoài. Chết tiệt, sao chuyện này lại xảy ra ở đây?! Đầu óc cô thực sự là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
-Tâm địa của cô ấy lương thiện, nhiệt tình ...
Sau khi sắp xếp lại câu chữ, nghiêm túc tổng kết lại một câu:
-Cháu cảm thấy cô ấy điểm nào cũng tốt!
Tô Thịnh Hạ gần như cố nhịn cười đến mức suýt bị nội thương. Cô cảm thấy câu trả lời của cậu ấy cùng với sự hình dung của cô về Lãnh Dạ Thần có thể hợp lại thành một.
Mọi người trong nhà đều ngưng thở theo dõi phản ứng của Lãnh Dạ Thần, mặt không cảm xúc vẫn tiếp tục đọc tiếp tờ báo quân sự. Một lát sau mới tiếp tục nói về đề tài lúc nãy:
-Đã từng phục vụ quân ngũ chưa? Tố chất cơ thể như thế nào?
-------
Dịch: Quỳnh
Biên tập: Mưa
Team: Con rơi
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày //