Sau bữa tiệc không khí lúng túng khác thường, mặc dù là chủ của những công ty lớn càng già càng lão luyện, nhưng không khí vẫn lúng túng khác thường. Cuối cùng chống cự qua khỏi tiệc cưới, Mộc Tuyết Nhu bị ép uống đầy một bụng rượu, đầu có chút choáng váng, Mạc Duy Uyên giúp đỡ cô lên xe. Mọi người họ Mạc vây lại, thấp giọng chất vấn: "Cùng họ Mộc kết thân sẽ có nhiều chỗ tốt, tại sao lại cưới cô gái này"
Mộc Tuyết Nhu đau đầu gay gắt nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo, nghe được mọi người bên ngoài đang nói chuyện, không khỏi cười khổ. Cô cũng không muốn gả cho anh, không muốn, cô muốn gả cho Chu Thế Thanh người mà cô yêu...
Vì cái gì mà phải bức cô, vì cái gì...
Cô đau khổ ho hai tiếng, đối thoại bên ngoài còn chưa kết thúc. Xem ra, cô không được chào đón, vậy cũng tốt, cô cũng không muốn cùng người của họ Mạc trình diễn tiết mục yêu thương lẫn nhau.
"Mọi người hiện tại nghi ngờ chất vấn quyết định của tôi cùng ông nội ?" Nghe họ thất chủy bát thiệt Ầm ĩ xong rồi, Mạc Duy Uyên mới lạnh lùng mở miệng
(Thất chủy bát thiệt: ý nói bảy miệng tám lưỡi, tranh nhau mà nói)
Một đám người nhất thời nghẹn họng. Từ khi biết Mạc Duy Uyên cũng không có ý nghĩ cưới người giàu có nào, là bọn họ vô cùng cao hứng giới thiệu cô gái cho Mạc Duy Uyên, dù sao người quen gả vào, hơn nữa gả cho người thừa kế của họ Mạc, Mạc Duy Uyên; đối với bọn họ vô cùng có lợi. Nếu như là Mộc Niệm Kiều bọn họ còn chưa tính, vì cái gì mà cố tình xuất hiện một cô gái không biết từ nơi nào đến, một chút thân phận địa vị cũng không có chỉ là một người quê mùa.
Nhưng những lời Mạc Duy Uyên nói làm cho họ á khẩu không trả lời được, bất luận là ông cụ hay là người đàn ông trước mặt này, đều là nói một không hai, lãnh khóc vô tình, trở mặt tốc độ so với phụ nữ còn mau hơn, tuyệt tình đến trình độ anh nhận thứ nhất không ai dám nhận thứ hai.
Mạc Duy Uyên lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ: "Nếu không có ai phản đối, vậy tránh ra?"
Mọi người đều né tránh. Mạc Duy Uyên vừa lên xe, liền nhìn thấy Mộc Tuyết Nhu co lại trong góc giống như con mèo nhỏ, Mộc Tuyết Nhu miễn cưỡng giữ vững tinh thần, bắt lấy tay anh, gian nan nói: "Thả em gái của tôi"
Mạc Duy Uyên không nói lời nào, chỉ bảo lái xe rời đi. Xe vững vàng chạy đến nơi ở họ Mạc, ông nội Mạc đã chờ từ sớm, ông nội Mạc ôm Mộc Tuyết Nhu rồi nhìn một chút, liếc Mạc Duy Uyên hài lòng gật đầu, không chút nào để ý vì bữa tiệc cưới hỗn loạn hôm nay có thể trở thành tin đứng đầu của ngày mai
"Hôm nay là đem tân hôn của con, đi thôi, đừng làm cho ông thất vọng" Ông nội Mạc vẫy vẫy tay
"Vâng" Mạc Duy Uyên cung kính gật đầu, ôm Mộc Tuyết Nhu cố gắng ra sức giãy giụa đi lên lầu.
"Buông tôi ra" Mộc Tuyết Nhu mắt rưng rưng nghĩ đến Chu Thế Thanh, đau khổ khóc nức nở
Vì cái gì nhất định phải cưới cô, cô lại không thương hắn ta.....
Cô bị đặt ở trên giường tuyệt vọng mà mất khống chế níu lấy cỗ áo của anh: "Tôi không thương anh, tại sao nhất định phải cưới tôi, tôi muốn gả cho Thế Thanh không phải anh, ô...."
Mạc Duy Uyên vỗ về mặt cô, ảm đạm nói: " Phải, chính là vì em không thương tôi". Bất quá cũng chỉ mượn thế ông nội mà thôi, nếu anh không muốn kết hôn với cô, ông nội thì như thế nào. Anh cởi đồ của cô cũng cởi đồ của chính mình
Mộc Tuyết Nhu trừng lớn mắt, giãy dụa: "Đừng, anh không phải nói không thương tôi sao, đừng..." Cô không muốn cho anh ta đem đêm đầu tiên, cô vẫn muốn đêm đêm đầu tiên đẹp đẽ nhất cho Chu Thế Thanh, không phải anh ta, không phải...
Nhưng mà cô chìm trong choáng váng, làm sao chống cự lại sự tỉnh táo khác thường của Mạc Duy Uyên
"Em không biết, đàn ông có thể đem tình yêu cùng tình dục tách ra sao?" Mạc Duy Uyên cười lạnh, không hề có khúc dạo đầu, liền áp chế phản kháng của cô, không nhìn cô, gắt gao kẹp chặt hai tay, anh ở trên hít một ngụm, thân thể đè xuống hung hăng đâm vào cơ thể của cô
"A.... ........" Cô đau đến há miệng, thảm thiết mà đau khổ hét chói tai.