"Phịch!" Mộc Tuyết Nhu bị đẩy té xuống giường, cô giùng giằng bò dậy muốn chạy ra ngoài, lại bị Mạc Duy Uyên nắm trở lại.
"Anh thật khốn nạn." Mộc Tuyết Nhu giãy dụa, cô biết người đàn ông này chỉ ăn mềm không ăn cứng, không còn biện pháp nào khác, cô nắm lấy tay anh đau khổ nói: "Anh tại sao không chịu buông tha cho tôi, tôi không hề yêu anh, tôi hận anh, anh không cưới tôi không được sao. Tôi không thể làm dâu họ Mạc, tôi sẽ làm mất mặt anh, anh rốt cuộc muốn như thế nào, người yêu anh có rất nhiều mà, tại sao phải là tôi, tôi hận anh!"
Gương mặt của cô trở nên tái nhợt, nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống. Hôm nay cô lại chịu thêm một trận đả kích, Chu Thế Thanh cứ trơ mắt ra nhìn cô bị Mạc Duy Uyên kéo đi cũng không níu cô lại.
Cô rất đau khổ, cô biết anh bị trói buộc nên không thể mang cô đi, nhưng mà sao anh lại có thể đứng nhìn tình địch của mình kéo cô đi mà không nói một tiếng nào.
Cô biết là cô yêu cầu quá đáng, nhưng mà cô và anh thật sự không có khả năng.
Đột nhiên cằm của cô bị Mạc Duy Uyên mạnh mẽ bóp lấy, cô ngẩn đầu lên nhìn anh: "Cô chỉ cần nhớ, cô hiện tại còn là vợ của tôi là được rồi." Anh lạnh nhạt mở miệng, con ngươi màu đen như tĩnh lặng không hề có gợn sóng, làm như không có chuyện gì có thể làm cho anh chấn động.
Cô không muốn khóc trước mặt người đàn ông này, tuyệt đối không muốn, nhưng mà nước mắt sao lại không thể khống chế được lại cứ rơi xuống.
Mạc Duy Uyên nhìn cô đầy phức tạp, cuối cùng đưa tay ra kéo cô vào lòng ngực của anh, lời nói phát ra có một chút mềm mại nhưng không dễ dàng phát hiện: "Bây giờ cố gắng học làm vợ của Mạc Duy Uyên này. Còn nữa chưa đến hai ngày nữa tôi sẽ dẫn em đi hưởng tuần trăng mật, hãy chuẩn bị cho tốt."
"Anh thật sự sẽ thả tôi đi? Cho tôi một thời hạn." Cô bình tĩnh trở lại, từ trong ngực anh giãy giụa thoát ra ngoài.
"Hai năm." Mạc Duy Uyên ước chừng trong lòng, thời gian hai năm, vậy cũng đủ rồi.
"Tôi muốn đi ngủ." Mộc Tuyết Nhu nhỏ giọng nói, thời gian hai năm, chỉ cần vượt qua được là tốt rồi, "Từ giờ đến đó, tôi sẽ cố gắng làm tốt vai trò của mình. Chuyện như tối hôm nay, sẽ không xảy ra nữa."
Anh như nhìn thấy một đứa trẻ đang lớn lên giữ đêm tối, loại cảm giác khác thường đó thật là kỳ diệu, Mạc Duy Uyên cong khóe môi, cuối người xuống ở bên tai cô thấp giọng nói, "Sẽ không quá lâu..." Anh ngậm lấy vàng tai của cô, tâm trạng cực kỳ khác thường nhìn cô đang cứng cả người, rồi xoay người rời đi