Thân thể của cô rất mềm mại, anh gắt gao đem cô ôm vào lòng ngực của mình, cạy miệng của cô ra, đầu lưỡi thành thạo mà cuốn lấy lưỡi của cô, thắt lưng không ngừng va chạm.
Một trận kích thích và chặt chẽ mang đến cảm giác thoải mái cho anh, làm anh không ngừng thở dốc, không khỏi tăng nhanh tốc độ.
Đau....
Mộc Tuyết Nhu không thoải mái giãy giụa mấy cái, lại phát hiện mình hoàn toàn không thể động đậy, một chỗ nào đó trong cơ thể cô không ngừng tuôn trào ra làm cho cô không thoải mái và có cảm giác kích thích, cái cảm giác mạnh mẽ xâm nhập làm cho cô vô cùng không thoải mái.
Mơ hồ mở mắt ra, ý thức dần dần tỉnh táo lại, nhìn thấy gương mặt phóng đại đang đắm chìm trong tình dục ở trước mặt, bên tai còn truyền đến tiếng thở dốc quen thuộc làm người ta đỏ mặt, cô không khỏi trợn mắt, sợ hãi kêu một tiếng, "A..." Khốn kiếp...
Anh chống đỡ trán của cô, chống lại sự tức giận trong mắt cô, khóe môi hơi cong, khống chế tất cả phản kháng, phá vỡ mọi cự tuyệt của cô, càng dùng thêm sức mà xâm nhập.
"Anh...khốn khiếp!" Nước mắt không nhịn được mà theo khóe mắt chảy xuống da thịt nóng rực của hai người đang dáng chặt vào một chỗ, làm người khác cảm thấy muốn run rẩy. Cô cảm thấy khuất nhục ( áp bức và lăng nhục) với phản ứng của chính mình.
Anh mặc cho cô mắng, đem phản kháng của cô hóa thành nghênh hợp, một lần lại một lần đẩy vào trong, làm anh thoả mãn phun ra một hơi.
Mộc Tuyết Nhu đem gương mặt chôn ở chỗ dựa lưng của ghế sô-pha, một tiếng rồi lại một tiếng nức nở bật ra, thân hình cao lớn của anh áp chế cô, giống như trong thế giới của cô chỉ còn lại một mình anh.
Ấm áp như vậy làm cô căm ghét nhưng cũng làm cô an tâm, cảm xúc mâu thuẫn làm cho cô rốt cục không nhịn được mà nhỏ giọng khóc, thật ủy khuất muốn chết.
Còn vật nào đó đang ở trong cơ thể cô bắt đầu biến đổi, cô nhắm mắt lại nhỏ giọng mà khóc, mặt cho anh bắt đầu chuyển động.
Cô đưa tay che mắt mà khóc cũng không thèm nhìn.
Không biết qua bao lâu, cô rốt cục cũng hôn mê bất tỉnh.
Anh khó có được tốt bụng mà ôm lấy cô đi tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo cho cô, rồi ôm cô lên giường đắp chăn cho cô.
Tiêu hao thể lực trong thời gian dài, anh cũng có chút mệt mỏi, cuối cùng nằm ở bên cạnh cô, đem cô ôm vào lòng ngực của mình. Trở thành dâu của nhà họ Mạc, anh không thể lúc nào cũng có thể che chở cho cô... Tóm lại, anh muốn cô trưởng thành hơn.
Mộc Tuyết Nhu không biết ngủ bao lâu đến khi tỉnh lại, cảm nhận được sự ấm áp bên cạnh làm cho cô luyến tiếc không muốn di chuyển, cô nhắm mắt lại, tưởng tượng lúc này người ngủ bên cạnh cô là Chu Thế Thanh, nhưng trong lòng lại đau khổ, nghĩ tới mình mới vừa ở dưới thân anh ta mà khóc đến thương tâm, như vậy cô càng cảm thấy khó chịu.
Thế Thanh...
Khóe mắt cô lại chảy xuống một giọt lệ, sau đó một trận đau đớn từ tim truyền đến.
Thật ra Mạc Duy Uyên đã tỉnh, cảm giác được thân thể của cô đang run, anh biết cô nhất định đang khóc. Có thể nhịn được đến bây giờ mới khóc, thật là làm khó cho cô.
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, cô nghẹn lại, lặp tức ngưng khóc thút thít, cả người cứng ngắc cảm nhận nơi nào đó đang dần biến đổi.
"Tỉnh? Còn có sức lực mà khóc, xem ra..." Anh nhàn nhạt mở miệng, âm thanh khàn khàn lại có điểm hấp dẫn
Cô run rẩy, cứng ngắc mở miệng: "Tôi sẽ kiện anh cưỡng gian"
Anh chống nữa thân lên, đem cô lật lại, cười lạnh, trong mắt tràn đầy chế giễu "Em tố cáo tôi?"
Cô đưa tay kéo lấy chăn muốn che thân thể mình lại, "Tránh ra"
Tên đàn ông đáng chết này, cô hiện tại toàn thân đều đau dữ dội, căm thù mà nhìn chằm chằm vào anh: "Tôi ghét anh, hận anh."
"Em đã nói qua rất nhiều lần, tôi vẫn nhớ." Anh nhàn nhạt mở miệng, tay lại chiếm tiện nghi của cô, "Nhưng mà thân thể của em không hề ghét tôi"
(Sunnie: Đúng là sắc lang, Mạc Duy Uyên: liếc chỗ vợ chồng ta đang ân ái, biến; Sunnie: chạy mất dạng)
"Anh..." Cô vừa tức vừa xấu hổ, bắt đầu điên cuồng giãy giụa "Cút ngay".