Cô mờ mịt ngồi dưới đất, nhìn cửa nhà của chính mình; trong nháy mắt, đau đớn như nước thủy triều tràn vào tim, cô đau đến run rẩy.
Tất cả không phải là cô muốn, cô không hiểu... Cũng chỉ là bị buộc gả vào nhà họ Mộc, trong lúc vô tình đã làm tổn thương em gái, tại sao cha mẹ cô lại phản ứng lớn đến như vậy, chỉ vì con gái nông nổi mà họ lại muốn cự tuyệt quan hệ với cô.
Bởi vì xung quanh cô là hàng xóm láng giềng nhàn rỗi, nói chuyện linh tinh này nọ hay sao, cũng không hẳng vậy...
Vậy rốt cuộc... Là vì cái gì.
Trừ việc đào hôn cùng em gái - Mộc Tuyết Lộ, cô thật không hiểu cô đã làm sai chuyện gì.
Tiếng ồn ào chung quanh chợt yên lặng, một chuỗi tiếng bước chân có lực, có nhịp điệu trầm ổn đang tiếng về phía cô.
"Đứng lên, về nhà." Người bước tới chính là Mạc Duy Uyên, âm thanh đặc biệt lãnh nhạt.
Chuyện này thật ra thì rất đơn giản, cha Mộc Niên Kiều là người dễ mang thù hận, nếu biết anh trai Mộc Tuyết Nhu - người đã giật đi chồng của Mộc Niên Kiều đang làm việc dưới trướng của ông ta thì nhất định sẽ làm anh Mộc Tuyết Nhu thân bại danh liệt.
Anh bất quá chỉ phái người hơi nói ra một vài câu mà thôi, cha Mộc liền lựa chọn. (Anh ác quá)
Chỉ có thể nói, cô ở trong lòng cha mẹ Mộc cũng không hề quan trọng. Nhìn thấy sự quật cường và kiên định trong mắt từng chút từng chút biến mất, cho nên anh có chút xấu hổ và thương tâm.
"Tại sao..." Coi như cô đã làm sai chuyện gì, cô cũng là con của họ không phải sao, tại sao chẳng phân biệt được xanh hồng đen trắng không nghe cô giải thích liền định tội cô. (Tội nghiệp chị)
Trong lòng cha Mộc, nếu Mạc Duy Uyên có thể không chú ý đến mọi việc mà hủy hôn rồi cưới con gái nhà ông, thì con gái của ông ở trong mắt anh ta nhất định có một chút địa vị.
Vượt qua những chuyện này, tự nhiên sẽ có Mạc Duy Uyên thay cô chống đỡ, mà cô cũng không phải Mộc Tuyết Lộ vậy nên cần người bảo vệ.
Còn lại con trai và con gái út, cánh chim còn chưa đủ đầy đặn, mà người chủ gia đình như ông tiền lương cũng thuộc vào tầng lớp bình thường, không có cách nào cùng những Đại Thế Gia (gia đình giàu có, có quyền thế) chống chọi. Nếu bọn họ tìm con trai và con gái út trút giận, ai tới giúp chúng.
Dựa vào con gái thứ hai sao? Cô là con dâu, có rất nhiều chuyện không thể nào làm được, ông cũng không muốn làm khó con gái thứ hai.
Chủ ý là vì tốt cho con gái, lại không biết làm như vậy đã để lại trong lòng của con gái thứ hai bao nhiêu tổn thương.
Mộc Tuyết Nhu mặc cho Mạc Duy Uyên lôi cô đi, cô thẩn thờ ngẩng đầu nhìn tất cả thành quả do Mạc Duy Uyên tạo thành, không biết nên hận như thế nào.
"Về nhà đi." Thanh âm của anh ta vẫn lạnh lẽo như cũ, nâng cô dậy sau đó liền buôn lỏng cô ra, đi thẳng ra ngoài, Mộc Tuyết Nhu đứng rất lâu, cuối cùng cũng đi theo.
Tài xế đi cùng có mang chút ít quà tặng chồng chắt tại cửa, cùng người trong nhà nói một tiếng, vội vàng xoay người đuổi theo hai người.
Lên xe, Mộc Tuyết Nhu núp ở bên cửa xe, tâm lực (tâm tư + sức lực) quá mệt mỏi dựa vào cửa sổ xe, cự tuyệt đến gần Mạc Duy Uyên.
Mạc Duy Uyên cũng không để ý, ngồi ngay ngắn, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, cặp mắt màu đen tựa như phủ một lớp sương mù dày đặc, để cho người khác không thấy rõ cảm xúc thật sự của mình.
Không khí kỳ dị như thế vẫn kéo dài cho đến khi trở lại chỗ ở của họ Mạc.
Rất nhanh đến giờ ăn cơm, trong phòng ăn ở bàn lớn gần như đã ngồi đầy người.
Có lẽ bởi vì hôm nay sẽ chính thức gặp mặt con dâu mới cưới của họ Mạc, người đến cực kỳ nhiều, coi như là cho ông nội Mạc một chút mặt mũi - mặc dù không thích và xem thường Mộc Tuyết Nhu.