Chẳng qua, lúc này mà nói, những lời của Hoài Tinh từng câu từng chữ đã đâm trúng điểm yếu của cô... Dù sao, anh đã lựa chọn Hoài Tinh, cô ta mới đúng là vị hôn thê của Hắc Diệu Tư.
Khi thang máy lên tới tầng gác mà Nghênh Hi ở, cô ra khỏi thang máy, nhìn chằm chằm vào căn phòng, một “ký túc xá” cao cấp mà Hắc Diệu Tư đã từng nuôi dưỡng vô số phụ nữ ...
Bản thân là một tình nhân, cần phải hoàn thành trách nhiệm. Nếu như cô yêu cầu bảo đảm, liệu anh sẽ cho sao?
Mở khóa cửa, cô đến trước chiếc gương to ở sau cửa, thong thả nhìn thân mình từ trong gương phản chiếu ra, một dáng hình yểu điệu xinh đẹp...
Hơn bốn tháng qua ở cùng với anh, cô đã thay đổi rất nhiều ! Ai tạo nên tất cả những điều này?
Nhìn khuôn mặt diễm lệ ở trong gương, cô nở nụ cười xinh đẹp.
Có lẽ, đã đến lúc cô nên vì tương lai của chính mình, hiện giờ cô thử buông tay một lần.
※※※
Như bao đêm khác, sau khi hoan ái xong, cả người cô mồ hôi toát ra đầm đìa, Nghênh Hi gối lên ngực anh.
Gần đây, dường như tối nào anh cũng đòi hỏi cô, hơn nữa không chỉ là một lần, thậm chí có khi mỗi đêm còn làm mấy lần. Nghênh Hi thực hoài nghi không biết có phải là anh quá dư thừa sức lực hay không, nếu không cả ngày đã bận công việc như thế, buổi tối lại còn tiếp tục... thì làm sao chịu nổi? !
Nhưng mà thực hiển nhiên, ban ngày anh thích ứng rất tốt, thậm chí có khi Nghênh Hi nhìn thấy anh nửa đêm rời giường để xem công văn! So với tình trạng ban ngày ngáp liên tục của mình, cô thấy anh quả thực là siêu nhân.
Nằm ở trong lòng anh, cô nhẹ giọng hỏi: “Khi cùng với phụ nữ ở trên giường, anh không có thói quen mang cái kia sao?”
“Cái gì kia?” Hắc Diệu Tư nhếch mày lên, đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Cảm giác thấy gương mặt mình hơi nóng lên, vừa rồi Nghênh Hi trải qua cuộc hoan ái kịch liệt, nên khiến cho khuôn mặt cô rất hồng hào: “Anh có thể làm em mang thai.” Cô ngỏ ý.
Anh xoay người ngồi xuống mặc lại quần áo, nói giọng khàn khàn: “Tôi đã tính chu kỳ an toàn của em.” Quay đầu lại, anh liếc nhìn cô một cái, nói vẻ đùa cợt: “Chẳng lẽ tự em cũng không tính được sao?”
Gương mặt của Nghênh Hi càng nóng thêm: “Biết vậy nhưng cũng có khả năng phát sinh ngoài ý muốn… em cảm thấy có lẽ mang ‘cái kia’ thì vẫn an toàn nhất!”
Vốn dĩ, từ sau kỳ sinh lý lần trước của cô, anh đã tính ngay ngày an toàn của cô.
Quả thật anh rất dày dạn ‘kinh nghiệm’ trong chuyện này.
“Em định nói là nói bao cao su?” Anh cố ý nói ra từ thô kệch.
Nghênh Hi đỏ mặt mở to mắt, lặng lẽ vươn tay áp sát vào bụng: “Có lẽ… em nói là có lẽ thôi… nếu như có thể nói, anh tính toán không được chuẩn thì rất có khả năng em đã mang thai rồi.”
Anh không trả lời, cô tiếp tục nói: “Tuy những lời nói của em đều chỉ là giả thiết, nhưng mà… mỗi một lần nghĩ đến khả năng này đều khiến cho em rất không yên tâm.”
“Rốt cuộc em muốn nói điều gì?” Anh đứng trước giường, đốt một điếu thuốc lá, nhìn cô không chút biểu cảm.
“Em ở cùng với anh cũng đã thật lâu, nhưng mà, em không thấy có chút gì bảo đảm…”
“Cái mà em gọi là ‘bảo đảm’ ấy là cái gì?”
Cô rũ mắt xuống, kéo cao chiếc chăn đơn bao trùm cơ thể trần trụi của mình. “Đương nhiên sẽ có một ngày anh không còn cảm thấy hứng thú đối với cơ thể của em nữa, anh quyết định thu hồi gian nhà trọ này, như thế em chỉ còn hai bàn tay trắng.”
“Em muốn nhà cửa sao? Tôi có thể lập tức đem căn nhà này sang tên cho em.” Anh nheo mắt lại, cân nhắc nói: “Nhưng mà, tôi nhớ rõ trước kia em cái gì cũng không cần cơ mà.”
“Mọi thứ của con người đều có thể biến đổi, hiện giờ thứ em cần chính là sự bảo đảm.” Cô nhìn chăm chú vào chiếc vỏ gối trắng tuyết nói lẩm bẩm, ánh mắt xinh đẹp chợt lóe lên.
Anh rít một hơi thuốc, mở cánh cửa tủ để quần áo, lấy ra chiếc áo khoác.
“Anh phải đi rồi à? Đêm nay anh không ở lại sao?” Cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy.
“Sáng sớm ngày mai tôi có một cuộc gặp rất quan trọng.” Anh vội vàng nói lại một câu, mở cửa phòng ra.
“A Tư!” Cô gọi anh lại.
Anh đứng ở cửa, nhìn lại cô: “Còn có việc gì sao?”
“Em… Gần đây em nhìn thấy một bộ quần áo rất đẹp, anh… anh có thể mua cho em được không… ?” Cô ấp a ấp úng nói.
“Ngày mai tôi sẽ bảo người mang đến cho em một chiếc thẻ tín dụng. Em thích cái gì, có thể tự mình đi mua.” Anh đóng cửa lại.
Mười giây đồng hồ sau, Nghênh Hi nghe thấy tiếng khép cửa của căn nhà trọ.
Cô biết, anh đã rời đi.
Ngồi ngơ ngẩn ở trên giường, ánh mắt đờ đẫn của Nghênh Hi nhìn đống chăn ga hỗn độn trên giường đến ngẩn người…
Tối nay là lần đầu tiên trong hơn nửa tháng qua, anh không ngủ lại qua đêm với cô…
………….
Rất không dễ dàng mới thoát khỏi lão Trương, Nghênh Hi đến gặp Đinh Tuấn theo lời hẹn ở một quán trà kín đáo ở phía đông.
Đinh Tuấn đặt lên bàn hai tấm vé máy bay đi Tokyo Nhật Bản, hơn nữa còn mở một tấm vé máy bay ra, đặt lên trước mặt Nghênh Hi.
“Học trưởng?”
“Anh đã đặt vé máy bay cho em, thời gian bay là cuối tháng, chúng ta sẽ cùng bay một chuyến đến Nhật Bản.” Đinh Tuấn ngỏ ý: “Đây là tấm vé máy bay của em, trước tiên em cứ nhận lấy đi đã, đến lúc đó, anh hi vọng có thể nhìn thấy em xuất hiện ở sân bay.”
Nghênh Hi mở to mắt nhìn tấm vé máy bay nằm yên tĩnh ở trên bàn: “Bây giờ em vẫn chưa thể cho anh một đáp án chắc chắn.” Cô buồn bã nói.
“Anh hiểu rất rõ, Nghênh Hi, anh nhất định sẽ tôn trọng sự lựa chọn của em.” Lần này, Đinh Tuấn có vẻ rất chú ý đến mong ước của cô, không dám cưỡng ep cô nữa.
Mấy tháng trước, anh vốn có cơ hội theo đuổi Nghênh Hi, nhưng lúc ấy do anh quá nôn nóng, nên mới có thể dọa cô chạy mất! Đến giờ anh vẫn cực kỳ hối hận!
“Dù sao vé máy bay cũng đã mua, trước tiên em cứ nhận lấy được không? Ít nhất, đến lúc đó nếu như em không tới anh có thể hiểu được rất rõ ràng quyết định của em.” Đinh Tuấn thành thật nói.
Nghênh Hi không cách nào cự tuyệt anh nữa.
Bởi Đinh Tuấn rất kiên trì, cuối cùng cô đành đưa tay cầm lấy tấm vé máy bay trên bàn kia.