Bạch Lăng Diệp nhướng mày nhìn anh: "Anh chắc là muốn em giúp anh?"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương gật đầu, anh hơi ngẩng đầu lên để cô giúp mình chỉnh cổ áo.
"Là anh nói đấy nhé!" Bạch Lăng Diệp nở một nụ cười đầy ẩn ý, cô bước tới nhận lấy cà vạt từ tay anh.
Bạch Lăng Diệp tiến sát về phía Hàn Trạch Dương, cô nâng tay lên giúp anh chỉnh lại cổ áo, ngón tay vô tình hay cố ý lướt nhẹ qua yết hầu của anh.
Hàn Trạch Dương không tự chủ mà nuốt một ngụm nước bọt, lúc này khuôn mặt cô gần sát ngay khuôn mặt anh.
Bạch Lăng Diệp cười nhẹ, cô ghé sát vào tai anh thì thầm: "Nói cho anh biết một bí mật nhé, đây là lần đầu tiên em thắt cà vạt cho một người đàn ông đó!" Nó rồi cô còn cố ý kéo dài hơi cuối một chút mới rời đi.
Hơi thở ấm áp của Bạch Lăng Diệp phả vào tai khiến Hàn Trạch Dương không nhịn nổi mà cảm thấy khó chịu, anh vươn tay ra định ôm lấy eo Bạch Lăng Diệp nhưng cô lại nhanh chóng lùi lại phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh, "Xong rồi, anh thấy sao? Cũng không tệ đúng không?"
Hàn Trạch Dương cúi xuống nhìn một cái liền gật đầu: "Ừm, không tệ! Xem ra cần phải thưởng cho em mới được!"
Nói rồi Hàn Trạch Dương dứt khoát đưa tay kéo cô về phía mình, sau đó nhân lúc cô không phòng bị mà hôn lên đôi môi của cô.
Bạch Lăng Diệp bị bất ngờ liền ngơ ngác vài giây sau đó liền chuyển từ thế bị động sang thế chủ động, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, chân khẽ kiễng chủ động đón nhận nụ hôn của anh.
Bất ngờ trước sự chủ động của cô, Hàn Trạch Dương lúc này cũng dần mất đi lý trí, anh chìm đắm trong nụ hôn của hai người.
Ngay khi Hàn Trạch Dương không kiềm chế được nữa, đưa tay định vén áo cô lên thì Bạch Lăng Diệp bất ngờ đẩy anh ra, nở nụ cười đầy ý xấu, "Phần thưởng như thế là đủ rồi, sắp muộn giờ làm rồi, chúng ta mau đi thôi!"
Nói xong cô liền quay người bước về phía cửa.
Mà Hàn Trạch Dương ở phía sau khuôn mặt trầm xuống, tràn đầy sự không vui, cô nhóc này đã đốt lửa, lại không chịu giập lửa, rõ ràng là đang cố ý trêu đùa anh mà.
Hàn Trạch Dương muốn trực tiếp đưa Bạch Lăng Diệp đến trước cửa bệnh viện nhưng liền bị cô ngăn lại, bây giờ vẫn còn có một đám người đang ở bên ngoài bệnh viện nhìn chằm chằm vào bọn họ, nếu họ thấy cô bước xuống từ xe của Hàn Trạch Dương không biết sẽ phiền phức như thế nào.
Cho nên Bạch Lăng Diệp dứt khoát bắt Hàn Trạch Dương đậu xe ở một ngã rẽ gần bệnh viện.
Hàn Trạch Dương lúc này vẫn còn đang cau có vì vừa rồi bị cô trêu ghẹo, cho nên nhất quyết không nghe lời cô
Bạch Lăng Diệp nhìn anh mà thở dài, đây chính là do tự cô chuốc lấy mà, biết vậy thì lúc nãy đã không giở trò trêu đùa anh nữa.
Mắt thấy xe sắp chạy tới ngã rẽ kia, Bạch Lăng Diệp rốt cuộc nhắm mắt hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, trưng ra bộ mặt đáng thương.
"Hàn Trạch Dương!" Bạch Lăng Diệp nhẹ giọng nũng nịu.
Vốn dĩ Hàn Trạch Dương không tính để ý tới cô, nhưng vừa nghe giọng nói nũng nịu của cô, anh đành quay sang, lại thấy bộ mặt đáng thương của cô, cùng với đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm với vẻ nịnh nọt.
Bạch Lăng Diệp thấy Hàn Trạch Dương đã quay sang nhìn mình liền đưa tay níu góc áo của anh: "Trạch Dương! Anh có thể dừng xe ở ngã rẽ đằng kia được không?"
Hàn Trạch Dương bất lực thở dài, anh đúng là hoàn toàn bại trong tay cô mà, biết là vẻ mặt của cô bây giờ đều là giả vờ, nhưng anh vẫn không tự chủ được mà thương xót.
Cuối cùng Hàn Trạch Dương chỉ có thể dừng xe ở ngã rẽ phía trước.
Bạch Lăng Diệp thấy xe đã dừng ở vị trí mà cô mong muốn liền lao tới ôm Hàn Trạch Dương vào lòng, hôn nhẹ lên má anh, "Trạch Dương, cảm ơn anh!" Sau đó sợ anh đổi ý, cô liền nhanh chóng mở cửa xe rồi đi xuống xe, đi thẳng về phía bệnh viện.
Vừa xuống xe, khuôn mặt của Bạch Lăng Diệp phút chốc tối sầm xuống, bộ dạng vừa rồi của cô đúng là buồn nôn mà, thật không ngờ Bạch Lăng Diệp cô cũng có ngày phải giả vờ đáng thương để lấy lòng người khác.
Khi Bạch Lăng Diệp đi tới cổng bệnh viện, các phóng viên đang bao vây xung quanh vừa nhìn thấy cô lập tức lao tới, mặc dù trước khi xuống xe Bạch Lăng Diệp đã có sự chuẩn bị, cô cũng đã đeo khẩu trang và đội mũ, vậy mà đám người này vẫn nhận ra cô.
Khi đám phóng viên bao quanh cô chuẩn bị đặt câu hỏi thì lúc này một tiếng còi báo hiệu khiến đám người phải dạt ra.
Là tiếng còi của xe cấp cứu, đám người lập tức dạt ra nhường đường cho xe cấp cứu đi ra.
Khi xe cấp cứu chạy tới trước mặt Bạch Lăng Diệp liền dừng lại, người ở trong xe lên tiếng gọi cô: "Bác sĩ Bạch, bên kia có tình huống khẩn cấp, cần cô đi một chuyến, nói xong anh ta còn nháy mắt với cô.
"Được!", Bạch Lăng Diệp lập tức hiểu ý mà leo lên xe cấp cứu.
Đám phóng viên bao vây xung quanh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn xe cấp cứu rời đi, tuy bọn họ là phóng viên cần phải lấy tin tức, nhưng cũng không thể vì vậy mà làm ảnh hưởng đến công việc cứu người của bác sĩ được.