Sau khi cô gái kia rời đi, Bạch Lăng Diệp liền quay sang nhìn Hàn Trạch Dương chất vấn: "Y Y mà hai người nói lúc nãy chính là Thẩm Nhạc Y phải không?"
"Đúng vậy! Em ghen sao?" Hàn Trạch Dương cười cười kéo cằm của cô đến gần sát khuôn mặt mình.
Bạch Lăng Diệp xấu hổ mà đưa tay đẩy anh ra: "Không có, chỉ là không ngờ hai người quen biết nhau từ sớm như vậy! Còn có cô gái lúc nãy gọi anh là học trưởng Hàn? Không lẽ thời trung học anh chính là một học bá sao?"
"Đúng vậy! Chồng của em rất tài giỏi đúng không?" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa kéo cô gần về phía mình.
Bạch Lăng Diệp vội vã đẩy anh ra, "Buông ra, ai nói anh là chồng của em chứ?"
"Ồ! Không là chồng của em, vậy em muốn anh là chồng của ai? Hửm?"
Bạch Lăng Diệp mỉm cười xấu xa kiễng chân thì thầm vào tai của anh: "Vậy nếu em muốn anh làm chồng của người khác anh cũng sẽ làm sao?" nói xong ánh mắt khiêu khích của cô hướng về phía anh.
"Sẽ không!"
"Vậy anh còn hỏi em làm gì?" Bạch Lăng Diệp nói xong liền đẩy anh ra xoay người đi về phía trước.
Hàn Trạch Dương thở dài, rốt cuộc thì anh vẫn không thể phản bác lại lời nói của cô.
Sau khi đi một vòng quanh thủy cung, tiếp theo bọn họ liền đi xem biểu diễn cá heo, ở nơi này có rất nhiều người đang xếp hàng xung quanh để xem cá heo biểu diễn.
Vì đông người nên Hàn Trạch Dương kéo cô lại gần nắm chặt lấy tay cô, thì thầm bên tai cô: "Nơi này đông người, lát nữa không được buông tay anh đâu đấy!"
Bạch Lăng Diệp cười cười thì thầm: "Anh còn sợ em sẽ lạc mất sao?"
"Đúng vậy!"
Bạch Lăng Diệp ra vẻ giận dỗi, tại sao đột nhiên cảm thấy anh đang coi cô như một đứa trẻ vậy? Dẫu vậy, cô vẫn mỉm cười ngọt ngào, giơ bàn tay hai người đang nắm chặt lên, "Yên tâm đi, đôi tay này, em nhất định sẽ không buông ra đâu!"
Hai người tìm một chỗ thích hợp để xem cá heo biểu diễn. Đây là lần đầu tiên Bạch Lăng Diệp thấy cá heo, cô đặc biệt cảm thấy thích thú vì vậy mà cứ thế vô thức kéo tay anh lên phía trước.
Dần dần, bọn họ đã chen lên hàng đầu tiên. Tiếp theo là màn biểu diễn nhào lộn trên không để chào khán giả, khi những chú cá heo nhảy lên không trung, Bạch Lăng Diệp thích thú ngắm nhìn.
Một tiếng "Ầm!" hạ xuống đồng thời những giọt nước bắn lên tung tóe khiến khán giả xung quanh lùi về sau vài bước, có người không kịp phản ứng liền bị nước làm ướt hết.
Bạch Lăng Diệp chỉ cảm thấy trước khi tiếng ầm kia vang lên thì một thân hình đã ôm trọn lấy cô.
Khi cô sững sờ nhìn lại thì chỉ thấy cả người Hàn Trạch Dương đã ướt đẫm nước trong khi trên người của cô chỉ dính một chút nước.
Thấy cô vẫn còn ngơ ngác, Hàn Trạch Dương liền đưa tay xoa đầu cô: "Đồ ngốc, em đi lại gần như vậy là muốn bị ướt hết sao?"
Bạch Lăng Diệp lập tức phản ứng lại, vội vã cởi áo khoác của mình ra khoác lên vai anh, bây giờ đang là mùa đông, tuy bọn họ mặc áo rất dày, nhưng chỉ cần bị dính một chút nước thôi thì vẫn sẽ có nguy cơ bị cảm rất cao, hơn nữa hôm nay Hàn Trạch Dương chỉ mặc bên ngoài một chiếc áo len, lúc này cả người anh cũng đã ướt đẫm nước.
Hàn Trạch Dương thấy cô cởi áo khoác đưa cho mình liền kéo áo khoác, khoác lại cho cô.
Bạch Lăng Diệp nhíu mày định nói gì đó thì Hàn Trạch Dương đã chặn lời cô, "Anh không sao! Sẽ không có chuyện gì đâu!" nói rồi anh nhìn về phía cô, "Nhưng nếu em đưa áo khoác cho anh thì em mới là người có sao đó!"
Bạch Lăng Diệp theo ánh nhìn của anh liền nhận ra, sáng nay ra ngoài cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi cùng áo khoác ở ngoài. Lúc nãy vì ôm cô, mà nước trên người Hàn Trạch Dương đã chảy một ít lên người cô, lúc này một mảng áo trước ngực Bạch Lăng Diệp đã bị ướt, lộ ra áo lót ren màu đỏ quyến rũ.
Bạch Lăng Diệp vội vã kéo áo khoác che kín trước ngực, đỏ mặt ngượng ngùng.
Hàn Trạch Dương cười cười kéo cô lại, cài lại áo khoác cho cô sau đó nắm lấy tay cô dắt cô rời khỏi đám đông.
Sau khi lên xe, Hàn Trạch Dương liền bật máy sưởi trên xe lên, sau đó từ ngăn để đồ lấy ra một cái khăn đưa cho cô, "Em mau lau người trước đi!"
"Vậy còn anh?"
"Lát nữa về nhà rồi anh sẽ thay đồ!"
"Ồ!" Bạch Lăng Diệp ngoan ngoãn cầm lấy chiếc khăn lau một chút nước dính ở trên tóc.
Tay cô vẫn khư khư giữ chặt vạt áo khoác trước ngực.
Hàn Trạch Dương cười cười, ánh mắt anh lướt qua bàn tay đang nắm vạt áo của cô, "Không ngờ em lại có sở thích như vậy!"
Bạch Lăng Diệp nhận thấy ánh mắt của anh, trừng mắt nhìn anh, sau đó ném chiếc khăn trong tay về phía anh, "Anh, cái đồ biến thái này!"
Bạch Lăng Diệp tức giận mà quay người qua hướng cửa sổ, vừa nãy Hàn Trạch Dương đã nhìn thấy đồ lót của cô rồi.
Thật là xấu hổ chết mất, tất cả đều là tại Vương Giai Kỳ, nếu như cô ấy không tặng cho cô cái bộ đồ lót chết tiệt này thì cô cũng đã không xấu hổ như vậy.
Hôm nay lại còn là lần đầu tiên cô mặc bộ đồ lót này nữa chứ, ai biết lại xảy ra chuyện như vậy, về nhà, cô nhất định sẽ đem bộ đồ lót này vứt đi ngay lập tức.