Trước khi rời khỏi Bạch Lăng Diệp còn quay lại nhìn Hàn Dật nói một câu: "Ngài Hàn, ngài đừng quên trước đây tôi đã từng nói gì với ngài, ngài cứ từ từ tận hưởng đi!" Dám động đến người nhà của cô, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua dễ dàng cho ông ta.
Nói xong cô cùng Hàn Trạch Dương đi ra ngoài.
Hàn Trạch Dương nghe câu cô vừa nói mà có phần không hiểu, "Câu em vừa nói là có ý gì? Em từng gặp ông ấy sao?"
Bạch Lăng Diệp thở dài gật gật đầu, có lẽ chuyện này không nên giấu anh nữa, "Lúc trước, ông ấy từng tìm em, yêu cầu em rời xa anh!"
"Ông ta dám!" Hàn Trạch Dương tức giận định quay trở lại.
Bạch Lăng Diệp vội ngăn anh lại: "Anh định làm gì? Dù sao mọi chuyện cũng đã qua lâu rồi! Hơn nữa em cũng đã từ chối yêu cầu của ông ấy! Bây giờ chúng ta phải trở lại khách sạn, mẹ anh còn đang chờ chúng ta đấy!"
Nhắc tới chuyện này, Hàn Trạch Dương mới buông xuống cơn giận mà rời khỏi nhà cũ nhà họ Hàn.
Khi họ trở lại Khách sạn cũng đã xế chiều, lúc này khách mời cũng đã rời đi hết, quả nhiên là vì chuyện này mà lễ đính hôn của bọn họ lại phải rời lại một thời gian rồi, dù sao bây giờ cũng đã gần tới năm mới rồi, nếu muốn tổ chức lại lễ đính hôn thì cũng phải đợi tới sang năm.
Bạch Lăng Diệp thở dài nhìn hội trường đang được dọn dẹp, đáng lẽ hôm nay là ngày vui của bọn họ vậy mà thật không ngờ mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Trần Nhã Tịnh vừa thấy bọn họ trở lại liền đi tới, "Mấy đứa trở về rồi? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy? Lăng Diệp, đã tìm thấy mẹ của con chưa? Bà ấy có sao không?"
Hàn Trạch Dương lên tiếng giải thích một chút: "Mẹ, bác gái không sao! Chúng con đã đưa bác ấy về nghỉ ngơi trước rồi!"
Trần Nhã Tịnh thở ra một hơi: "Không sao thì tốt, mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Bạch Lăng Diệp quay sang nhìn Hàn Trạch Dương, cô không biết có nên nói chuyện vừa rồi cho bà biết không.
Hàn Trạch Dương suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng quyết định nói với bà: "Mẹ, Cũng không phải chuyện gì lớn, là ba con, ông ấy không muốn con tổ chức lễ đính hôn này, nên ông ấy mới sai người đưa mẹ của Lăng Diệp tới gặp ông ấy!"
Vừa nghe thấy chuyện này liên quan đến Hàn Dật, sắc mặt Trần Nhã Tịnh lập tức thay đổi: "Cái gì, ông ta dám làm chuyện như vậy? Ông ta cho rằng ông ta là ai chứ?"
Uổng công trước đây bà vẫn luôn tin tưởng ông ta còn luôn khuyên nhủ Hàn Trạch Dương có thể tôn trọng ông ta một chút, nhưng bây giờ bà thấy những điều đó là không đáng, ông ta vậy mà dám can thiệp vào chuyện tình cảm của con trai, còn muốn phá hủy hạnh phúc đời này của nó nữa, nghĩ tới điều này Trần Nhã Tịnh càng trở nên tức giận.
"Không được, mẹ phải đi tìm ông ta hỏi cho rõ ràng mới được!"
"Mẹ, mẹ không thể đi!" Hàn Trạch Dương vội vã ngăn bà.
"Đúng vậy, dì Trần, chuyện này chúng con đã giải quyết ổn thỏa rồi! Dì còn tới đó làm gì nữa?" Cô lại nhẹ giọng khuyên can: "Hôm nay dì đã vất vả rồi, dì nên về nghỉ ngơi thật tốt, mọi chuyện ở đây cứ giao lại cho con và Trạch Dương là được!"
Bạch Lăng Diệp nói đúng, mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi, bây giờ bà còn tới đó làm gì? Hơn nữa bà cũng không có muốn thấy mặt của đôi gian phu dâm phụ kia một chút nào.
Trần Nhã Tịnh quay lại nhìn mọi thứ đã được thu dọn gần xong, bà lại quay sang nhìn Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp, "Vậy mẹ về trước, hai đứa xong việc cũng về sớm đi nhé!"
"Được, để con bảo Lục Hạo đưa mẹ trở về!"
Sau khi sắp xếp xong xuôi mọi thứ, trở về nhà cũng đã tối muộn, vừa ra khỏi thang máy bụng Bạch Lăng Diệp không tình nguyện mà réo một tiếng, cô xấu hổ cúi đầu đưa tay lên che bụng. Cũng may mà trong thang máy chỉ có hai người bọn họ.
Cả ngày hôm nay hai người họ vì chuyện xảy ra mà chưa ăn gì cả, sau khi giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, cơ thể mới bắt đầu kiến nghị.
Bạch Lăng Diệp xấu hổ cười cười nhìn anh ngại ngùng nói: "Cái đó, anh có đói không, hay là chúng ta tới nhà em nấu chút gì đó!"
Hàn Trạch Dương không có ý định trêu đùa cô, thành thật gật đầu đáp lại một tiếng: "Được!"
Anh cũng có hơi đói, trước đây vì công việc, có khi anh nhịn cả ngày cũng không thành vấn đề, nhưng từ khi ở bên cô, được cô rèn luyện thói quen ăn uống đúng giờ, nên giường như anh cũng bắt đầu cảm thấy có chút đói.
Hai người lập tức đi tới nhà Bạch Lăng Diệp, sau khi thay giày, Bạch Lăng Diệp bước vào nhà, có vẻ tiểu Hiên với mẹ cô đều đã đi nghỉ ngơi rồi, cũng phải, hôm nay hai người bọn họ đều đã vất vả cả một ngày trời rồi, nhất là mẹ của cô, sau khi trải qua chuyện này cô rất sợ tinh thần của mẹ cô sẽ không được tốt.