Dương Khánh Vân trực tiếp đi vào phòng của Ta Đình, ba nam nhân trong phòng đồng loạt quay ra cửa nhìn nàng, Đường Huy không kịp rời đi đứng yên bất động tại chỗ.
Dương Khánh Vân híp mắt nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: “Người là kẻ nào, tại sao lại ở trong phòng vương gia?”
Đường Huy bị hỏi mới phản ứng lại nói: “Bầm vương phi ta là người làm trong phủ.
”
Dương Khánh Vân nghe vậy nhìn nam từ trước mặt một lượt nói: “Có hạ nhân được phép mặc lụa là đeo ngọc bội sao? Người nói dối còn không nhìn hoàn cảnh sao, quá kém, nói đi, ngươi rốt cuộc là kẻ nào.
”
Đường Huy không nghĩ nàng còn quan sát như vậy, hắn bị khinh thường trong lòng có chút bức bởi lại nhìn sang Tạ Đình, hắn có nên nói thật không đây, nữ nhân này quả là tình y
Lúc này Tạ Đình lại nhàn nhạt lên tiếng: “Hắn là sự để của bổn vương, Đường Huy
Hai người kia có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhất là
Đường Huy, sư huynh vậy mà nói thân phận của hắn cho nàng ta sao?
Dương Khánh Vân biết thân phận của hắn là ai lòng cảnh giác liền hạ xuống, sau đó lại tiến tới chỗ Tạ Đinh cười nói: “Vương gia, ta có một món quà cho chàng.
”
Tạ Đình đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, Dương
Khánh Vân lại lên tiếng: “Thu Hoài, mau mang vào đây.
Mọi người lại một lần nửa tò mò nhìn ra cửa, Thu Hoài nhìn sang Tạ Đình, hắn có nên nói thật không dây, nữ nhân này quả là tỉnh ý.
Lúc này Tạ Đình lại nhàn nhạt lên tiếng: “Hắn là sư đề của bổn vương, Đường Huy
Hai người kia có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhất là
Đường Huy, sư huynh vậy mà nói thân phận của hắn cho nàng ta sao?
Dương Khánh Vân biết thân phận của hắn là ai lòng cảnh giác liền hạ xuống, sau đó lại tiền tới chỗ Tại
Đình cười nói: “Vương gia, ta có một món quà cho chàng.
”
Ta Đình đưa ảnh mắt nghi hoặc nhìn nàng, Dương
Khánh Vân lại lên tiếng: “Thu Hoài, mau mang vào đây
Mọi người lại một lần nữa tò mò nhìn ra cửa, Thu Hoài nghe lệnh của Dương Khánh Văn liền dạy chiếc xe lăn đi vào.
Ba nam nhân nhìn thấy chiếc xe lăn lại có những tâm tư khác nhau, Tạ Đình không rõ cảm xúc trong lòng là gì, mấy năm nay hắn ngồi trên xe lăn không thể đứng không thể đi cho nên hắn không thích nhất chính là thứ này, vậy mà nàng còn muốn tặng cho hắn, nữ nhân này muốn sỉ nhục hẳn sao? Bàn tay của Tạ Đình nắm chặt lại cơ thể có chút cương cứng, đôi mắt lạnh lùng khó đoán gắt gao nhìn chiếc xe lăn kia, hắn thật muốn một trường phá hủy nó.
Đường Huy cùng Trịnh Lâm cũng không hiểu dụng ý của Dương Khánh Vân, Trịnh Lâm tuy biết nàng có đặt làm một chiếc xe lăn nhưng không nghĩ nàng lại trực tiếp tăng vương gia.
Đường Huy lại lạnh lùng thẳng thừng nói: “Nữ nhân, người tặng sư huynh cái này là có ý gì?”
“Ta không có ý gì cả, ta chỉ muốn vương gia thoải mái một chút thôi.
” Nàng cũng không muốn giải thích quả nhiều với hắn lại xem đến Tạ Đình nói.
“Vương gia, chàng chuyển sang xe lăn mới thử một chút xem.
”
Tạ Đình lại âm trầm nói: “Mang đi.
”
Dương Khánh Vân không nghĩ hắn lại có phản ứng này lại ôn nhu nói: “Vương gia, xe lần này là tự ta thiết kế, nó không giống xe lăn chàng đang ngồi, cái này di chuyển rất dễ dàng, nếu chẳng mệt muốn nghỉ ngợi cũng có thể nằm trên trên xe, rất tiện lợi, chẳng thử một chút đi, chàng thử xong nếu không thích ta lập tức mang nó đi, được không?”
Giọng nói của nàng như cơn gió mùa thu nhè nhẹ thổi vào tai hắn, Tạ Đình vốn dĩ bài xích lại không tự chủ được nhìn chiếc xe lăn một lần nữa.
Dương Khánh Vân thấy hắn có chút dao động thì ra lệnh, “Thu Hoài mau mang xe lăn đến đây.
Thu Hoài đầy đến trước mặt Tạ Đình lại thả tay đứng sang một bên, Dương Khánh Vân lại nhìn Tạ Đình nói: “Vương gia, ta đỡ chàng qua.
”
“Không cần.
” Tạ Đình lạnh giọng cự tuyệt.
Hắn không cần người giúp đỡ, xưa nay hắn ghét nhất là có người giúp mình, như vậy không khác nào càng chứng tỏ hắn là phê nhân.
Tạ Đình hơi dặm chiêu, đối diện với thứ mình ghét hán thậm chí còn không muốn nhìn, Đường Huy nhìn thấy sư huynh mình sắc mặt không tốt liền nói: “Sư huynh, không cần thử, trực tiếp vứt đi là được, nữ nhân này khẳng định không có ý tốt”
“Vị công từ này, người dựa vào đầu nói ta không có ý tốt, hắn là phu quân của ta ta luôn muốn đưa đến những thứ tốt đẹp nhất cho hắn.
”
“Nữ nhân, chỉ biết nói ngọt.
” Đường Huy khinh thường ra mặt.
“Được thôi, vậy trước tiên bồn vương phi sẽ thử trước một chút.
” Dương Khánh Vân nhàn nhạt nói, nàng thử ở đây không phải để bọn họ xem mà cho Tạ Đình xem, bởi vì nàng nhìn thấy hắn cũng đang do dự, Trước ánh mắt của mấy nam nhân trước mặt Dương Khánh Vân la thản nhiên ngồi xuống chiếc xe lăn.
Đám người kinh ngạc nhìn nàng, Trịnh Lâm cùng Đường Huy nhìn nhau, nữ nhân này, nữ nhân này không kiêng nể gì cứ thế ngồi vào xô lăn, phải biết rằng thứ này người lành lặn rất kiêng kỵ, bởi vì có ai lành mà muốn ngồi xe lăn chứ, như vậy có khác nào đang trù mình.
Tạ Đình mặt ngoài không biểu cảm nhưng đôi đồng từ lại phút chốc mở rộng ra chứng tỏ hắn cũng kinh ngạc như những người ở đây.
Dương Khánh Vân ngồi vững lại nói: “Vương gia, nhìn kỹ một chút ta sẽ khởi động chiếc xe cho chàng thấy, nó hoàn toàn khác với chiếc xe của chàng.
Đầu tiên Dương Khánh Vân thử lăn bánh cho Tạ Đình thấy, động tác của nàng vô cùng nhẹ nhàng không tốn một chút sức lực nào, bánh xe lăn bánh cũng rất nhịp nhàng không tạo ra tiếng cót két khó nghe, thêm vào đó lúc nàng muốn quay trải quay phải cũng rất điều đó, không quá khó khăn.
Dương Khánh Vân đi một vòng lại trở về vị trí ban đầu nói: “Thế nào, di chuyển rất dễ đúng không, con nữa chẳng xem một chút cần gạt ở đây.
Nàng hơi nghiêng xe về bên phải để hắn nhìn rõ thứ nàng đang cầm lại nói: “Chỉ cần đẩy nhẹ chiếc gạt này ra phía sau, chỗ tựa lưng sẽ từ từ ngã về phía sau, chàng có thể thoải mái nằm nghỉ ngơi mỗi khi met moi.
”
Nàng vừa điều khiển cần gạt nó đã ngã sau tạo với mặt đất một góc độ, Dương Khánh Vân nằm nghiêng lại hỏi hắn: “Chàng thấy thế nào, có thích hay không?”
Tạ Đình trong mắt thoáng chút kinh ngạc lại che dấu đi rất nhanh, hắn nhìn nữ nhân trên xe lăn lại chưa nổi gì, đối với hắn mà nói xe lăn là nối sỉ nhục lớn nhất của hắn vậy mà nàng lại có thể nằm thoải mái như vậy, tâm tư hắn lại trở nên rối bời.
Lại nói từ ngày gặp nàng không có lúc nào tâm hán có thể tịnh.
nàng cứ mang đến cho hắn bất ngờ này đến bất ngờ khác, khiến hắn có lúc xao động, có lúc nghi ngờ, có lúc lại không hiểu lòng mình.
Hai người kia thì trợn mắt há mồm, nhất là Đường
Huy, mỗi lần nàng điều khiến chiếc khi là hắn càng thêm kinh sợ trong lòng, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một chiếc xe như vậy, đây là nữ nhân kia thiết kế sao? Hắn không hoàn toàn tin tưởng.
Chờ mãi không thấy hắn lên tiếng hay có chút động tĩnh gì Dương Khánh Vân cho rằng hắn vẫn không thích, trong lòng thở dài lại cười nói: “Không sao, nếu vương gia không thích ta mang nó đi
Dương Khánh Vân lại đầy cần gạt lên sau đó đứng dậy ra lệnh cho Thu Hoài mang nói đi nhưng vừa ra đến cửa lại nghe nam nhân nào đó lên tiếng: “Để lại di.
”
Dương Khánh Vân nghe vậy vui vẻ, hắn rốt cuộc cũng nhận, coi như không uống công nàng vì hắn vẽ bản thiết kế.
Đợi Dương Khánh Vân đi nấu ăn, Đường Huy lại nghiên cứu chiếc xe lăn, hắn cũng không ngại muốn ngồi thử nhưng chưa kịp ngồi đã nhận lấy ánh mắt sắc bén của nam nhân nào đó nên động tác dừng lại không dám ngồi xuống nữa.
Tạ Đình lại vận công bay đến ngồi xuống chiếc xe lăn kia, ở dưới ghế có lót đệm bông có chút êm ái dễ chịu, hắn lại bắt chước Dương Khánh Văn đầy cần gạt ra sau, thân thể cũng theo đó ngã ra sau,
Thật sự có chút thoải mái, hắn lại không tự chủ được khẽ nhắm mắt dưỡng thần.