Dương Khánh Vận thấy biểu hiện này của hắn vô cùng đáng yêu lại cười khẽ một tiếng nói: “Vương gia, nghỉ ngơi thêm chút nữa đi ta đi nấu ăn cho chúng Dứt lời nàng luyến tiếc buông tay hắn ra, trước khi đi còn hôn khẽ trận hắn một cái, cũng phải để hắn có thời gian tiếp thu.
Nam nhân nào đó lại bản thân bất động.
Đến khi nàng ra khỏi phòng rồi hắn vẫn còn chưa lấy lại được cảm giác, chỉ thấy bàn tay trống rỗng, trên trấn còn vương lại sự mềm mại nóng bỏng.
Vương phủ hôm nay đã khác ngày xưa, nha hoàn gia định đã có nề nếp hơn lúc trước, nàng vốn dĩ muốn phân phó một hai nha hoàn đến chỗ Tạ Đình, nhưng nghĩ lại sợ bọn họ không chăm sóc chu toàn hơn nữa năng cũng không muốn nam nhân của mình bị người khác động chạm nên quyết định tự mình chăm sóc han.
Cho nên viên của Tạ Đình van không có một nha hoàn gia đình lui tới, có điều nha hoàn quét tước vẩy nước vẫn phải có nhưng bọn họ chỉ dám làm ngoài sân không ai dám vào trong, bình thường bên trong toàn là Trịnh Lâm dọn dẹp.
Lúc nàng đưa cơm đến thì Trịnh Lâm lại đứng trước chặn đường, vẻ mặt khó khăn nói: “Vương phi thứ lỗi, vương gia không muốn người vào.”
“Hắn lại làm sao?” Dương Khánh Vân nhíu mày hồi.
“Thuộc hạ cũng không rõ, vương gia uy hiếp thuộc hạ nếu để vương phi vào sẽ chặt một tay.” Lúc đó hắn nghe cũng có chút kinh sợ, trước nay vương gia chưa hể uy hiếp hắn như vậy bao giờ dù hắn có lỡ làm trái lời vương gia cũng chỉ phạt hắn quay về huấn luyện lại mà thôi, hôm nay vương gia quả thật có chút kỳ lạ.
“Biểu hiện của hắn thế nào?” Dương Khánh Vân lại hỏi.
Trịnh Lâm nhớ lại khuôn mặt lúc đó của vương gia nói: “Thuộc hạ cũng không biết nói sao, vương gia dường như có chút âm trầm hơn thường ngày, khuôn mặt còn có chút… ửng đỏ.
Cũng không biết hắn có nhìn nhầm hay không nữa.
“Chỉ vậy thôi sao?”
“Vâng.”
Dương Khánh Vân suy nghĩ một chút, nam nhân này không phải xấu hổ đó chứ hay còn chưa tiếp thu được lời nàng nói? Thôi thì cứ để hắn thêm chút thời gian.
Nghĩ vậy Dương Khánh Vân đưa khay đồ ăn cho Trịnh Lâm nói: “Người mang vào cho vương gia đi, bón vương phi còn có việc phải làm.
Nói xong Dương Khánh Vân rời đi, vừa đi vừa nghĩ có phải nàng tỏ tình có chút bất ngờ hay không?
Mặc kệ, nàng tỏ tình cũng tỏ tình rồi suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Lúc quay về Trúc Minh Viện Thanh Lam nhìn nàng có chút rồi rắm, Dương Khánh Vân chỉ nhìn nàng ta một cái rồi đi vào bên trong.
Thanh Lam vội vàng đi theo nói: “Vương phi, nô tỷ có chuyện bẩm báo”
“Nói” Thấy nàng ta xoắn xuýt nàng có chút nghỉ hoặc, không phải lại xảy ra chuyện gì nữa đây chứ “Lúc này người của phủ thương thư đến truyền lợi
Liễu phu nhân muốn… muốn gặp người.” Thanh Lam áp ủng nói.
“Bà ta vì sao lại muốn gặp ta?” Dương Khánh Vân nghi hoặc.
“Nô tỳ không rõ, Thanh Tú nói phu nhân thương nhớ vương phi.” Thanh Lam củi mặt nói.
“Thật biết lấy lý do, gần đây trong phủ nhiều việc bồn vương phi cũng không rành đi gặp bà ta, người được, nàng muốn đi nằm một chút.
làm gì thì làm đi, bồn vương phi còn muốn nghỉ ngơi.”
Toi qua nằm ngồi như vậy sáng dậy đau lưng chết đi
Thanh Lam thấy nàng từ chối khẽ cắn môi một cái cũng không dám nói thêm câu nào, đi ra ngoài làm việc.
Lúc này nam nhân nào đó nhìn một bản ăn lại chưa đụng đũa, hắn cứ nhìn rồi suy tư lời nói của nàng, nữ nhân kia sao đột nhiên lại nói như vậy, lúc đó hắn không phủ nhận mình có chút xao động thế nhưng chỉ trong thoáng chốc hắn lại tự mỉa mai, hắn đã không còn tin vào nữ nhân nữa, lúc trước nàng kia cũng từng nói yêu hắn, lời nói ấm áp ảnh mắt chân thật bao nhiêu khiến hắn rung động yêu nàng nhưng cuối cùng tất cả chỉ là giả tạo, nàng ta dối gạt hắn.
Cho nên hắn không thể tin vào lời của Dương Khánh Vân, hắn ngầm định rằng nàng cũng là dối lừa hắn.
Mấy ngày tiếp theo Dương Khánh Vận đến Trúc Lâm Viện đều bị hắn cự tuyệt gặp mặt, nàng không biết nam nhân này đang suy nghĩ cái gì, cho đến ngày sinh thần của Hoàng Quý Phi mới thấy hắn lộ mặt
Nhìn thấy nàng hẳn có chút lạnh nhạt hơn ngày thường, thậm chí là phớt lờ nàng, ngồi trên xe ngựa Dương Khánh Vân nhiều lần gợi chuyện những nam nhân kia lại chỉ nhắm mắt không đáp trả, chung quy cũng chỉ có mình nàng nói.
Dương Khánh Vẫn thấy vậy im lặng lại chuyển sang quan sát hắn, lại không nhìn ra được gì.
“Vương gia, chẳng giận ta sao?” Sau cùng nàng quyết định hỏi thẳng.
Ta Đình không chút nhúc nhích, lại mặc kệ câu hỏi của nàng.
Dương Khánh Vân chờ mãi không thấy hắn lên tiếng lại dịch chuyển xích lại gần hắn, Tạ Đình cũng phát giác hành động của nàng, hơi thở toát ra xa cách trầm giọng nói: “Tránh xa bồn vương ra “Nếu ta cứ muốn xích gần chàng thì sao?” Dương Khánh Vân mới không sợ hàn, thấy hắn rốt cuộc mở miệng nói chuyện nàng nhân cơ hội tiến tới.
“Vậy đừng trách bổn vương cho người ngồi trong kiệu hai canh giờ.” Tạ Đình vẫn một bộ lạnh lùng như ngày thường.
Tạ Đình nói vậy sắc mặt của Dương Khánh Vân khẽ biển, nàng sao lại quên mất hắn còn có chiều điểm huyệt, có điều Dương Khánh Vân nàng không phải là người dễ bị uy hiếp như vậy, nàng bày ra khuôn mặt tươi cười nói: “Vương gia, chàng chỉ có một chiều đó thôi sao? Chàng nghĩ ta sẽ cho chàng cơ hội thứ hai điểm huyệt ta sao?”
“Dương Khánh Vân.” Tạ Đình gần từng từ.
“Ta đây, dạo gần đây vương gia có vẻ gọi tên của thần thiếp khá nhiều, sao? Vương gia gọi quen chưa?” Dương Khánh Vân như có như không nói,
Ta Đình trong lòng tức giận không nhớ lại gồm xuống, tỉnh thời gian cũng sắp đến hoàng cung rồi.
Thấy hằn đỏ bừng mặt Dương Khánh Vân mới không trêu hắn nữa, đúng lúc này tiếng của Trịnh Lâm ở bên ngoài truyền đến, “Vương gia, vương phi, đến rồi.”
Từ ngày tàn phế Tạ Đình hầu như không vào cung, chỉ có sinh thần của Hoàng Quý Phi mới thấy hắn xuất hiện một lần, mà mỗi lần hắn xuất hiện đều có không ít lời xôn xao bàn tán.
Dương Khánh Vân đi bên cạnh hắn nhìn những ảnh mắt khinh bỉ mỉa mai cũng không kém phần soi mói của đám người trong lòng không khỏi khó chịu, lại nhìn sắc mặt của Tạ Đình, hắn vô cùng thản nhiên dường như không quan tâm bọn họ nói cái gì Nam nhân này hàn rốt cuộc trong lòng hắn đang cảm thấy thế nào? Nàng đột nhiên thật muốn biết, lại chẳng thể hỏi, có lẽ trong lòng hắn cũng đang khó chịu đi, không ai có thể nghe được người khác ra mai sau lưng mình huống chi đây là nói ngay bên canh.
Dương Khánh Vân liếc mắt lướt nhìn một lượt từng người, ánh mắt vô cùng sắc bén làm bọn họ run sợ, im phăng phắc không dám nói tiếng nào.
Đi gần đến chính điện, lại có giọng nói thoang thoảng bên tai nàng, “Kia là vương phi của phế vương sao, nàng ta thật dám đi bên cạnh hắn.”
“Trông nằng ta có phần xinh đẹp, gả cho phế vương cũng thật đáng tiếc”
“Đúng vậy, đúng vậy, phê vương hằn sẽ không làm ăn được gì đi, đáng tiếc cho nàng ta
Dương Khánh Vân chợt dừng lại nhìn hai nam nhân vừa thì thầm to nhỏ chỉ thẳng vào mặt bọn hắn nói: “Hai người các ngươi lại đây cho bổn vương phi.
Trịnh Lâm nhìn thấy vương phi ra chiều trong lòng âm thẩm vui sướng khi người sắp gặp họa, hắn đã chứng kiến nhiều lần vương phi ra tay, mỗi lần đều rất đã mắt.