Tôn quản gia đang kêu đầu bếp nấu vài món, nhưng nhìn thấy Hạ An Nhiên chạy vào, "Thiếu phu nhân, cô làm gì ở đây?"
Hạ An Nhiên nhìn phòng bếp bày một đống món
mặc kệ là rau dưa, thịt, hay hải sản ...!đều đầy đủ tất cả mọi thứ.
Sau khi quét hết một lượt, Hạ An Nhiên chủ động bước tới nói với đầu bếp: “Tôi làm vài món, ông có
thể giúp tôi làm vài món ăn kèm."
Tôn quản gia vội vàng ngăn lại, “Phòng bếp có mùi của khói và dầu mỡ, cô chịu không được thì làm sao? Vẫn nên giao cho đầu bếp! "
" Chiến vài món ăn nhanh, chắc là được rồi."
Hạ An Nhiên hỏi lại Tôn quản gia," Lăng Mặc thích
ăn gì? "
Cô cùng Lăng Mặc ngồi chung một bàn ăn một thời gian lâu như vậy, mới phát hiện ra đầu bếp chuẩn bị món gì thì anh ấy ăn món đó căn bản không nhìn ra
khẩu vị yêu thích của anh ấy, đành phải hỏi Tôn
quản gia.
Tôn quản gia lắc đầu, “Khẩu vị của Thiếu gia luôn thay đổi, tôi cũng không biết cậu ấy thích ăn gì?
Hạ An Nhiên không tin, “Nghĩ đi!"
Tôn quản gia cố gắng nhớ lại, "Tôi nhớ lúc Thiếu gia quay trở về Lăng gia, món mà anh ấy thích ăn nhất
là sườn xào chua ngọt ...!Ngày nào cũng ăn, nhưng ăn mãi cũng chán, sau này không ăn nữa.
Tôi chưa thấy Thiếu gia thích ăn món nào khác."
Hạ An Nhiên nghe đến món Sườn xào chua ngọt ",
ngẩn ngơ một chút.
Trong ký ức sâu thẳm của cô...!cậu bé bị nhốt chung với cô năm ấy, khi cả hai đói và ngất xỉu, đã bắt đầu nói về những gì họ thích ăn.
Đối phương đã nói món anh ấy thích nhất là sườn xào chua ngọt.
Còn nói, chờ sau khi được ra ngoài thì ngày nào
cũng phải ăn sườn xào chua ngọt.
Lúc ấy cô đã nói cái gì?
“Nếu anh thích ăn sườn xào chua ngọt, em sẽ học
nấu ăn, nấu nhiều món ngon cho anh...!Chỉ cần anh đừng giống mẹ em, bỏ rơi em là được."
Sau này thì sao?
Trước khi cô có thể học nấu ăn, cô đã bị bỏ rơi một cách tàn nhẫn.
Hạ An Nhiên lấy lại tinh thần và kìm nén cảm xúc
trong lòng.
Nhìn Tôn quản gia, cô nhẹ nhàng nói: “Nếu bác Tôn cũng không biết anh ấy thích ăn gì, tôi cứ làm một
món."
Tôn quản gia không ngăn cản.
Chỉ là, đáy lòng không khỏi xúc động, một người
đàn ông như Thiếu gia sao có thể lấy được cho một người phụ nữ tài đức vẹn toàn như vậy!
Tuy nhiên, vẫn lo lắng Hạ An Nhiên sẽ xảy ra chuyện, Tôn quản gia lặng lẽ quan sát từ một bên.
Nhìn thấy...!Tôn quản gia nhận ra việc nấu nướng của Hạ An Nhiên không phải chỉ để bày biện mà thực sự rất biết cách, hơn nữa tốc độ cũng rất gọn gàng.
Với sự hợp tác của đầu bếp, chưa đầy mười lăm phút, ba món ăn và một món súp đã được bày biện.
trên bàn.
Ngoài hai món rau, cô còn làm món cá chua ngọt
cho Thiếu gia.
Tôn quản vội vàng bước tới, quan tâm hỏi: “Cô chủ, cô có khó chịu ở đâu không?"
Hạ An Nhiên lắc đầu, “Rất ổn.”.