Người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi xoay người liếc mắt nhìn người đàn ông, "Đã một năm rồi, vẫn chưa tìm được?"
Giọng của người đàn ông run run," Đồ vật đó có phải do người của chúng ta không cẩn thận đã đánh mất không? Không liên quan gì đến người phụ
nữ đó? Bằng không dù tìm vẫn không tìm thấy."
Cẩn thận nhướng mi, nhìn về phía mỹ nữ, thận trọng nói.
"Ngày hôm đó cô ta trốn vào phòng, chúng ta tìm được thì đã xử lí cô ta ...!Không có cơ hội giấu đồ ở chỗ khác ...và thi thể của cô ta, chúng ta cũng đã tìm kiếm khắp nơi mà không tìm thấy gì cả ..."
Người phụ nữ xinh đẹp chậm rãi đi đến bên người đàn ông.
Trước sự không chuẩn bị sẵn sàng của người đàn ông, đã đá đối thủ một cách quyết liệt.
Người đàn ông nặng nề ngã xuống đất.
Đôi giày cao gót của người phụ nữ đập vào mặt người kia, và giọng nói mê hoặc của cô ta lạnh lẽo, "Tôi sẽ cho anh thêm một tháng nữa, nếu anh vẫn
không tìm được...!Tôi vừa vặn thiếu một bức tranh
treo tường ở đây."
Người đàn ông nghe thấy lời nói.
Có một bóng tối u ám của nỗi kinh hoàng trong mắt hắn ta.
Hạ An Nhiên nằm trên giường, ngủ rất say.
Nhưng Lăng Mặc cách vách lại nhíu mày trầm tư nhìn đầu giường trống rỗng, rất không vui!
Chú mèo nhỏ hoang nhỏ đã trở lại, nhưng anh ấy lại
phòng đơn gối chiếc.
Hơn nữa, Lăng Mặc còn khó hiểu, “Lí do thoái thác của anh, chẳng lẽ không hợp lí sao?"
Đúng mà nói, cô ấy không phải là nên đồng cảm
một chút, và cho anh ấy một cơ hội có thêm thời
gian ở bên cạnh đứa bé sao?
Tại sao có thể bỏ chạy mà không quay đầu nhìn lại?
Lăng Mặc ngủ không được, vươn tay mở tủ dưới cùng của bàn trên đầu giường, từ bên trong lấy ra một chiếc điều khiển từ xa.
Nhấn nhẹ một nút.
Bức tường kính ban đầu dùng để trang trí đã dần
biến thành bức tường kính trong suốt.
Qua bức tường kính này, Lăng Mặc có thể nhìn thấy rõ ràng con mèo hoang nhỏ đang ngủ trên giường đối diện.
Vốn dĩ ban đầu phòng của Lăng Mặc thông với phòng đối diện này.
Nhưng Lăng Mặc không thích bố cục lớn và thừa thãi này cho lắm.
+
Sau đó, anh đã yêu cầu Tôn quản gia làm thêm một bức tường kính ở giữa để cách ly và chia thành hai phòng.
Thế cho nên, khi Lăng Mặc lệnh cho Tôn quản gia sắp xếp cho Hạ An Nhiên ở phòng này, Tôn quản gia sở dĩ có chút không vui, ông ấy cảm thấy như vậy là thỏa mãn khẩu vị xấu xa của cậu chủ mình.
Nhưng cuối cùng, ông vẫn vâng lời chủ nhân.
Lăng Mặc nhìn cô gái nhỏ bé trên giường, cau mày thật sâu nói: "Thật sự là vô lương tâm."
Có thể ngủ ngon như vậy!
Nhưng, vừa nhìn, khóe miệng Lăng Mặc vẫn không khỏi gợi lên một vòng cung.
Mặc dù con mèo hoang nhỏ nói sẽ cho anh một cơ hội để đuổi theo cô ấy.
Nhưng ít ra thì cũng có nghĩa là mèo hoang nhỏ cũng đã thử chuẩn bị, cho anh một vị trí trong lòng
cô.
Điểm mấu chốt là anh ấy sẽ "theo đuổi" được..