Lạc Thiên không nói một lời liền bế thẳng cô đi vào một căn biệt thự lớn nằm ở khu thượng lưu.
Xung quanh biệt thự trồng đầy hoa tú cầu với đủ loại màu sắc, những cây phong lá vàng và đỏ nằm ở phía xa xa rất bắt mắt. Căn biệt thự tuy không lớn lắm nhưng cũng không thể được coi là nhỏ, với thiết kế tinh xảo cùng với sự hài hòa của màu sắc tạo nên cho ngôi biệt thự vẻ ấm cúng khác xa với chủ nhân thô bạo của nó. Những cây tùng bách trồng xung quanh hàng rào đã cao lớn bị gió cuống khẽ đung đưa qua lại. Mấy con vẹt đuôi dài đang tắm mình trong làng nước mát ở đài phun nước phía trước cửa.
Lâm Vân Du nhìn xung quanh. Nơi này, thiết kế này cô đã từng tưởng tượng ra rất nhiều lần trong ký ức. Cứ mỗi sáng thức dậy hai người sẽ thấy được tú cầu tắm mình trong sương sớm, được nhìn lá phong thay màu vào những mùa khác nhau và được thấy tùng bách đứng vững giữa trời đất, không bao giờ gục ngã. Cô đã tưởng tượng ra rất rất nhiều lần như thế, hai người tay trong tay hạnh phúc. Nhưng hiện tại cô cảm thấy nó quá xa vời dù đang ở cạnh nhau.
Căn biệt thư mang phong cách Á, sang trọng mà không kém phần thanh lịch với những thiết kế nhỏ nhưng mang lại cảm giác ấm cúng cho người ở. Cô có thể cảm nhận được như thế chứ chưa kịp nhìn rõ đã bị Lạc Thiên đưa lên phòng.
Cánh cửa bị anh đóng lại một cách tàn nhẫn.
Lâm Vân Du ngước lên nhìn anh. Cô có cảm giác chẳng lành.
- Bỏ em ra. - Cô vội giãy giụa.
Lạc Thiên nhếch môi cười, thả cô lên giường, thân ảnh to lớn cũng đè lên người cô.
Lâm Vân Du xanh mặt, vội lui về phía sau nhưng bị anh giữ lại.
- Em đã là của anh, còn ngại gì nữa chứ. Trên người em có chỗ nào anh chưa từng thấy qua. - Lạc Thiên khẽ chép miệng, giọng vô cùng bỉ ổi. - À! Phải nói là đã thấy rất nhiều lần mới đúng.
Lâm Vân Du tay nắm chặt tấm ga trải giường. Năm năm, anh bị thiếu đòn thì phải. Mặt dày, vô liêm sỉ, sao có thể nói chuyện như vậy một cách bình thản như vậy.
- Em nhắc cho anh nhớ. - Lâm Vân Du khẽ nghiến răng, cô cực kỳ ghét cái tính này của anh. Mà cũng chỉ có cô mới chịu nổi nó. - Chúng ta đã ly hôn.
Lạc Thiên khẽ cười rồi đứng dậy bước lại bàn lấy một tập hồ sơ đưa cho cô.
- Ý em nói là cái thứ này.
Lâm Vân Du cầm lấy tập hồ sơ lật từng trang mà xanh mặt. Giấy tờ ly hôn năm đó đều bị vô hiệu quá.
- Năm đó là do em đơn phương ly hôn cũng tự mình ly thân mà không có quyền cho phép của anh. Anh đã làm thủ tục vô hiệu hóa nó.
Lạc Thiên tỉnh bơ nói, còn nhếch lên một nụ cười vô cùng hắc ám.
- Hiện tại, về mặt pháp lý hay xã hội... em đều là vợ hợp pháp của anh. Là thiếu phu nhân của Lạc gia vì vậy...
Bốp...
Lạc Thiên chưa nói xong tập hồ sơ đã bay thẳng vào mặt anh.
- Anh bị điên à. - Lâm Vân Du hét lên. - Sao có thể như vậy?
- Anh sẽ ám em đến chín kiếp luận đấy.
Lạc Thiên đút tay vào túi quần rồi đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng lại. Trên môi anh nhếch một nụ cười mà ít ai thấy được.
Lâm Vân Du ngồi phịch xuống giường. Cô không ngờ tình huống lại đi theo chiều hướng này, nó hoàn toàn không có trong kịch bản khi cô về nước. Mục đích cô về chỉ có nhìn anh hạnh phúc thôi, nhưng sau lại tệ như vầy. Hạnh phúc cô không còn cơ hội cho anh nữa rồi, nó đã mất cách đây năm năm về trước. Nước mắt cô rơi xuống, sau bao lỗi lầm tại sao anh vẫn tốt với cô như vậy? Còn vô hiệu hóa việc ly hôn nữa, cô không xứng đáng để anh đối xử như vậy.
Lạc Thiên từ bên ngoài đi vào trên tay cầm theo một cốc sữa.
Anh sửng người khi nhìn thấy cô khóc, cốc sữa trên tay cũng rơi xuống bể toang. Chẳng lẽ việc anh vô hiệu hóa ly hôn là sai sao?
Nghe tiếng vỡ của cốc thủy tinh, cô vội vàng quay đi, lấy tay lau nhanh nước mắt.
- Trở lại bên cạnh anh khiến em không vui sao? - Lạc Thiên bước về phía cô, ánh mắt đầy vẻ phức tạp.
Lâm Vân Du: "..."
- Tại sao lại khóc?
- Em không có.
- Anh hỏi tại sao lại khóc, hả? - Lạc Thiên nắm lấy cổ tay cô siết chặt, không giữ được bình tĩnh liền hét lên.
- A. - Lâm Vân Du cố thoát khỏi tay anh. Nhìn Lạc Thiên hung dữ như vầy cô có chút sợ. Lại thêm việc anh siết lấy cổ tay cô, thật sự rất đau. - Buông em ra đi.
Mắt cô lại ứa lệ. Đau, thật sự rất đau cả thể xác lẫn tâm hồn. Cô vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh.
Nhìn mắt cô ứa lệ, anh mới biết mình đã làm gì. Chỉ trong lúc tức giận, không kiềm chế được nên đã mạnh tay với cô. Lạc Thiên cười tự chế giễu mình, anh lúc nào ở trước mặt cô cũng là kẻ không bao giờ biết kiềm chế.
Nhìn vào cổ tay đã đỏ lên của cô anh không khỏi trách mình. Nhưng rồi anh lại chú ý đến vết xẹo dài ở cổ tay cô, một đường dài nằm ngay mạch máu, vết xẹo mỏng nhưng anh nhìn ra được nó khá sâu, chắc do một vật vô cùng sắc nhọn gây ra.
Thấy anh nhìn chầm chầm vết xẹo trên cổ tay, Lâm Vân Du nhanh chóng rút tay lại. Cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy nó, đó là phần ký ức đau khổ của cuộc đời. Cô đã tự tay kết liễu nó nhưng thần chết lại từ chối việc mang cô đi.
- Vết xẹo đó...?
- Anh không cần phải biết.
Cô vội cắt ngang lời anh. Cô không muốn nhắc đến chuyện đó nữa.
Lâm Vân Du đứng bật dậy, định rời đi nhưng vừa ra đến cửa đã bị Lạc Thiên ôm lấy từ phía sau. Anh dụi đầu vào trong tóc cô, hai mắt nhắm lại như cùng cô chịu hết mọi đau khổ.
- Thiên, nhất thiết phải vậy không? Em không xứng với anh.
Lạc Thiên vẫn im lặng ôm lấy cô như vậy.
- Thiên,...
- Không có con cũng không sao. Anh không quan tâm. Lạc gia không phải chỉ có mình anh mới là trưởng tôn, họ có thể nối dõi.
Lạc Thiên cắt ngang lời cô.
Anh có thể điều tra được sự tình năm năm trước thì tất nhiên cũng điều tra ra được cuộc sống của cô sau khi rời xa anh. Một vụ tai nạn giao thông đã cướp đi đứa con anh chờ đợi bấy lâu, cướp đi khả năng làm mẹ của cô và xém chút đã vô tình kết liễu cuộc đời cô. Anh đã điều tra được rất rất nhiều chuyện nhưng anh không quan tâm tới. Nếu ông trời đã muốn hai người không có con cũng không sao. Y học rất phát triển, không phải anh cũng sinh ra từ ống nghiệm sao. Hai người có thể dựa vào y học, anh hoàn toàn không lo lắng.
Lâm Vân Du đơ người. Không ngờ cả việc này anh cũng biết.
Sau khi chia tay anh, cô đã đến Đức học y và cũng biết được mình có thai. Cứ tưởng đó là hi vọng, là động lực giúp cô vượt qua nổi đau không anh bên cạnh nhưng không ngờ một ngày khi từ viện y học trở về thì có một chiếc xe lao đến... cướp đi tất cả những thứ ấy.
- Anh... anh biết rồi sao?