Máy bay bất đầu cất cánh, bay qua từng đợt mây lên cao dần cao dần và khuất dần với mặt đất.
Lâm Vân Du ngồi trên hàng ghế Vip của máy bay khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài, bên dưới cô là một cái thùng đá trong vô cùng kì lạ.
-Trong đó là gì vậy, cháu?
Một ông bác kế bên khẽ hỏi, từ lúc lên máy bay ông cứ chú ý đến cái đó. Tiếp viên hãng hàng không cho mang lên sao?Thường thì phải để ở khoang chứa đồ chứ.
Lâm Vân Du khẽ cười. Vật này cần chính tay cô bảo quản nếu để ở khoáng chứa chỉ sợ chưa đến nơi vật này sẽ có vấn đề. Cô sợ mình nói ra vật trong đó sẽ làm cho ông lão hết hồn nhưng ông ấy là người ngồi cạnh cô suốt chuyến đi cô không thể giấu được.
Lâm Vân Du khẽ đưa tay vào túi áo lấy một tấm thẻ có hình cô ra.
-Cháu là bác sĩ ạ, còn dưới đây là...tim người.
Ông lão vừa nghe xong liền muốn hét lên. Nhưng liền bị cô ngăn lại.
-Bác giữ bí mật giúp cháu, cháu đang cùng một số đồng nghiệp chuyển quả tim này về thành phố E. Nếu để quá nhiều người biết sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn đến quãng đường di chuyển.
Ông lão mở to mắt nhìn cô. Trong đó là tim người đấy...không phải chuyện có thể nói đùa.
-Mong bác hợp tác. Bệnh nhân cần phải phẫu thuật trong tiếng nữa. Cháu không muốn làm chậm trễ thời gian.
Lâm Vân Du lại ra sức thiết phục. Hiện tại, bệnh nhân lần này là một nhân vật Vip cô thật sự không muốn xảy ra sơ xuất. Nếu có chuyện gì nên kinh tế của quốc gia chắc chắn cũng sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Cô và bốn đồng nghiệp khác đang vận chuyển một quả tim từ Mỹ đến thành phố E trong tiếng. Chỉ mong kịp thời gian.
-Được...được...nhưng thật sự đó là tim...sao?
Ông lão như không tin được. Trong đời ông đây là lần đầu tiên thấy.
-Vâng ạ, đây là danh thiếp của cháu.
Lâm Vân Du vì muốn xây dựng niềm tin mà đưa cho danh thiếp của mình. Cô không muốn sau này phải vướng vào những rất rối không hay ho.
Ông lão cầm tấm danh thiếp có tên là Lâm Vân Du của cô rồi khẽ gật đầu. Coi như ông tạm tin đi.
Lâm Vân Du khẽ thở ra. Nếu để ông lão này truyền tin khắp nơi chỉ sợ cô khó lòng mà rời khỏi sân bay.
Cô và đồng nghiệp có thể đợi được nhưng vị khách Vip đó thì không.
Cô khẽ nhắm mắt suy nghĩ miên man.
Năm năm rồi, cô chưa về thành phố E. Ước gì nơi đó vẫn có người đợi cô nhưng cô luôn biết ước mơ chỉ là mơ ước, anh giờ đây đã có cuộc sống của chính mình.
Lạc Thiên, liệu tình cảm của em có thể níu giữ được bước chân anh hay không?
Cô nhi viện R.
Hôm nay, một vị khác vô cùng quý nghé thăm nên từ sớm mọi người đã chuẩn bị tươm tất. Chỉ có Lâm Vân Du cô là vẫn ngồi bên cạnh góc cây không đoái hoài gì tới. Từ lúc vào cô nhi viện đến giờ đã được bốn năm nhưng cô vẫn giữ yên thái độ trầm mặt, không quan tâm đến bất kỳ ai. Sáng sớm dù có chuyện gì cô cũng đến ngồi bên cạnh cái cây đó.
Bốn năm cái cây từ một mầm non giờ đã cao to, đỗ bóng khắp khoảng sân bên hông của cô nhi viện.
Cô hàng ngày đều ngồi bên cạnh nó. Như người vô hồn chăm chú như chờ đợi đều gì đó.
Các Sơ ở đây vô cùng tốt lúc nào cũng chăm sóc cô vô cùng tử tế và yêu thương, chỉ riêng tên quản lý cô nhi viện đáng ghét này. Ông ta thường nhốt cô vào nhà kho hoặc bỏ đói cô nếu như cô không nghe lời, mặc cho cô gào khóc, van xin. Mà cũng không phải chỉ riêng mình cô mà còn rất nhiều đứa trẻ khác nhưng bọn họ chỉ bị khoảng một, hai lần thì biết nghe lời ngay. Chỉ có cô là vô cùng cứng đầu không chịu nghe lời ông ta.
Cô còn nhớ đêm Noel năm ngoái có một mạnh thường quân đến trong bộ đồ ông già Noel mà phát quà. Mạnh thường quân ấy hỏi cô thích quà gì, cô liền đáp trả rằng cô muốn đi học, muốn rời khỏi đây. Thế là, khi mạnh thường quân ấy về cô liền bị nhốt trong nhà kho ẩm mốc, tối tăm cả tuần lễ. Đó là khoảng thời gian như ác mộng của cô và cũng từ đó cô vô cùng sợ ở một mình, đặc biệt là trong tối. Nhưng đó đâu phải lần đầu tiên mà là rất nhiều lần. Cô rất muốn rời khỏi cô nhi viện. Cô muốn tìm anh trai mình.
Cô không muốn hàng đêm phải gặp ác mộng về cái chết thê thảm của ba mẹ mình.
Ba mẹ cô đều là những bác sĩ bậc thiên tài trong y học nhưng vì đã cứu chữa cho lính khủng bố mà bị ngáng tội tử hình. Nhưng cô biết trong mắt họ ai cũng là người và cần được cứu chữa nên họ mới làm vậy. Trước khi bị bắt đã giải tán anh em cô đến nơi này nhưng bọn họ cũng không đuổi cùng giết tận như ba mẹ cô nghĩ.
Bỗng một chiếc Bentley Mulsanne hạng sang từ từ chạy vào cổng cô nhi viện.
Những đứa trẻ đều mừng rỡ chạy ra chào đón. Chỉ có cô vẫn ngồi đó, cô biết nếu mình ngồi đây chắc chắn sẽ bị bỏ đói nhưng cô không thích làm vậy. Cô cứ có cảm giác rằng mình là công cụ kiếm tiền của tên quản lý đó.
Nhìn những người bọn họ nhao nhao lên vui thích vì được phát quà cô liền cười lạnh. Cô không thích tiếp tay với tên quản lý đó, mở cô nhi viện không phải để giúp đỡ những đứa trẻ không gia đình hay sao? Tại sao tên quản lý đó luôn đòi hỏi tiền bạc từ các mạnh thường quân chứ? Chẳng khác nào một dịch vụ vui chơi, xả stress. Và cô hiểu rõ điều đó nhất.
Lạc Thiên từ xe bước ra nhìn một đám nhao nhao trước mặt anh không hề có chút hứng thú.
Chỉ vì nghiệp diễn của mẹ xảy ra vấn đề cần tạo sự kiện để củng cố lại tình huống thì anh cũng chẳng bị mang đến đây. Nhưng anh vẫn nên nói thật, mẹ anh cũng lớn tuổi rồi nghiệp diễn xuất càng ngày càng giảm những người mới và tài năng lên thay thế là chuyện thường. Củng cố hình tượng thì vẫn vậy thôi, dù mẹ anh có quăng một đóng tiền vào những vụ từ thiện thì cũng vậy thôi. Cùng lắm mà nổi sóng một hai ngày rồi cũng sóng yên biển lặng như tờ. Ngại gì phải hao tâm như vậy. Làm một quý đại phu nhân của tập đoàn Toàn Cầu không tốt hơn sao?