Cô Vợ Ảnh Hậu

chương 171: từ bỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Về lời mời của Shellyneo, khi chị nói chuyện với đạo diễn Bieber về vấn đề hợp tác, chị đã đề cập tới việc em cũng là một diễn viên... bất ngờ là anh ấy biết Shellyneo cần một nữ chính nên giới thiệu em với cô ấy."

"Chị đã chính thức nhận được thư mời này từ tối qua, chị đã nói với họ một cách rõ ràng rằng em có thể sẽ hợp tác với Henry Kench, nhưng họ bày tỏ là sẽ sẵn sàng chờ đợi kết quả của cuộc đàm phán hôm nay."

"Nếu hôm nay đạo diễn Henry không quá đáng, chúng ta cũng có một lựa chọn khác."

"Đúng, cũng vì chúng ta mới gặp Lăng Diệp nữa..." Phong Miên gật đầu.

Vì những lời nói của cô, lòng tự trọng của Lăng Diệp lại bị dẫm lên một lần nữa.

"Bây giờ không chỉ Lăng Diệp tức giận, Henry Kench cũng sẽ tức giận."

"Anh ta dám nhìn em như vậy, lúc ở trong văn phòng là chị đã muốn đánh anh ta rồi." Giọng điệu của Phong Miên ướt đẫm sự lạnh lẽo, ý nghĩ về sự khao khát không thể chối cãi trong mắt Henry khiến cô muốn đào sâu vào đôi mắt của người kia.

"Người đại diện của em thật sự rất lợi hại, có thể xem xét mọi khía cạnh."

Phong Miên không nói gì nhiều, vấn đề này phát triển tới thời điểm này thì ít nhiều cũng có yếu tố may mắn, trong ngành này, phải có một chút may mắn để trở nên thực sự lớn mạnh.

"Bây giờ chúng ta sẽ đến studio của Shellyneo."

Mạn Nhu gật đầu, nhưng mắt nàng cứ nhìn cảnh đường phố xa xăm, mọi thứ nàng trải qua hôm nay đảo ngược quá nhanh, trong một thời gian ngắn, nàng thật khó mà chấp nhận được, có lẽ vì mối quan hệ mà Phong Miên đã tự mình sắp xếp mọi thứ, nàng mới có thể dễ dàng rời khỏi đoàn làm phim của Henry Kench mà đi gặp Shellyneo.

Sau khi nàng đột nhiên im lặng, nàng chậm rãi nói: "Miên, em đã nghĩ em đủ điều kiện để đứng bên cạnh chị, nhưng hôm nay em nhận ra tầm nhìn của em cách rất xa chị, có rất nhiều điều chị đã xem xét, nhưng em lại không có ý kiến gì cả."

"Trách nhiệm của chị là tìm kiếm nhiều tài nguyên hơn và tốt hơn cho em, đưa em đến một giai đoạn cao hơn, nhưng nếu em có thể tỏa sáng trên sân khấu, đó là khả năng của em." Phong Miên giải thích: "Chị vốn đã muốn nói với em, nhưng vì mọi thứ gần đây cứ chất đống và em phải đối mặt với các bản hợp đồng quan trọng, chị không muốn làm em mất tập trung và ảnh hưởng đến hiệu suất của em."

"Em càng đi xa, em càng có nhiều đối thủ cạnh tranh, em càng có nhiều cơ hội để từ bỏ, em càng sẵn sàng."

Mạn Nhu nghe những lời này, Phong Miên lúc nào cũng nghĩ cho nàng, trước mặt cô, sự thông minh của nàng chẳng là gì cả, nếu một ngày nào đó cô không ở bên nàng, thế giới của nàng sẽ trở nên hỗn độn chăng?

"Chị đã chăm sóc cho em rất tốt."

Mạn Nhu mỉm cười, nàng thực sự cảm nhận được tình yêu của Phong Miên dành cho mình.

Shellyneo là em gái cùng cha khác mẹ của Henry Kench, nhưng mối quan hệ giữa họ không tốt, sau khi gặp Mạn Nhu, cô ấy rất tốt bụng, chủ động ôm Mạn Nhu: "Tôi đã chờ cô khá lâu rồi đấy, lúc đó sau khi xem màn trình diễn của cô trong chương trình thực tế, tôi đã luôn muốn liên lạc với cô, tôi không ngờ lần này Bieber lại giới thiệu cô."

Mạn Nhu nhìn Phong Miên, Phong Miên gợi lên một nụ cười nhẹ.

"Đây không tính là một tiết lộ bí mật thương mại chứ?"

Phong Miên gật đầu: "Tất nhiên là không."

"Tôi đã quay được một phần cho bộ phim tùy chỉnh đặc biệt này, nhưng vì ứng cử viên cho nhân vật chính vẫn bị bỏ trống, vì vậy... nếu Mạn Nhu tham gia với chúng tôi, phần của cô ấy có thể sẽ được tập trung vào tháng tới."

"Ngoài ra, tôi hy vọng Mạn Nhu sẽ có thể tham gia các clip và ảnh quảng bá sau này."

Phong Miên đồng ý với triết lý kinh doanh của cô ấy: "Chúng tôi sẽ hợp tác %."

Sau khi đàm phán chính thức, Mạn Nhu hỏi về bộ phim với Bieber: "Người viết kịch bản này thật sự rất tuyệt vời, ai đã viết thế?"

Ở trong nước, các nhà viết kịch với trí tưởng tượng và sáng tạo như vậy...

Nàng có một ý tưởng rất táo bạo, nhưng Phong Miên lại chỉ mỉm cười sâu sắc, không trả lời, nàng cũng không hỏi lại.

Shellyneo rất coi trọng sự hợp tác này, cô ấy đặc biệt mời nhà thiết kế chính của nhóm phục trang đến để điều chỉnh cho Mạn Nhu, khi đo kích thước của Mạn Nhu, Shellyneo tò mò hỏi Phong Miên: "Tài nguyên của Mạn Nhu rất tốt, cô không cho cô ấy tham gia vào sân khấu ca hát hay chương trình tạp kỹ sao?"

"Chuyện này vẫn đang phải xem xét..."

"Thực ra tôi vẫn cần một nữ ca sĩ trong bài kết thúc của bộ phim này, tôi nghĩ Mạn Nhu có thể là một ứng cử viên tốt."

Phong Miên không trả lời, chỉ mỉm cười nâng cốc cà phê.

"Cô ấy có thể khám phá nhiều lĩnh vực hơn, nó sẽ rất có lợi cho sự phát triển sau này của cô ấy, tôi nghe nói tháng trước ở Tuần lễ thời trang cô ấy đã biểu diễn rất tuyệt vời."

"Cô ấy thực sự rất nỗ lực và xuất sắc, nhưng tôi không muốn lấp đầy cuộc sống của cô ấy bằng công việc, nếu cô ấy có ý tưởng đó, tôi sẽ giúp cô ấy với tất cả sức lực của mình."

Mạn Nhu đo xong kích thước, đến nhìn hai người hỏi: "Hai người đang nói về em à?"

"Sao em biết?" Phong Miên ra hiệu nàng ngồi bên cạnh.

"Trực giác của phụ nữ... bởi vì chị vừa nhìn em mà."

"Vâng, đôi mắt của chị luôn ở nơi em." Nói xong, Phong Miên đứng dậy bắt tay với Shellyneo, chuẩn bị đưa Mạn Nhu đi.

"Phong tổng, hãy suy nghĩ kỹ nhé."

Phong Miên gật đầu lịch sự, đưa Mạn Nhu ra ngoài.

Sau khi nhóm phục trang chỉnh sửa quần áo theo kích thước của Mạn Nhu thì mới có thể bắt đầu, vì vậy Mạn Nhu có thời gian quay về nước trước.

"Tối nay chúng ta sẽ trở về để dành thời gian cho phần còn lại của chuyến đi."

"Cô ấy vừa nói gì thế?" Mạn Nhu nghiêng đầu, nàng luôn cảm thấy cuộc trò chuyện của họ có vẻ rất thần bí.

"Sau chị sẽ từ từ nói với em." Phong Miên nhìn thời gian: "Còn mấy tiếng nữa mới đến giờ ra sân bay, sao chúng ta không đi dạo nhỉ? Em muốn mua gì không?"

"Em không có gì để mua cả, nhưng nếu chị đi với em, em sẽ rất vui đó."

Phong Miên đưa tay lên tay Mạn Nhu, nắm chặt các ngón tay của nàng, đôi khi nàng giống như một đứa trẻ, chỉ cần một chút quan tâm và vuốt ve, cũng sẽ khiến nàng hạnh phúc suốt một lúc.

Đôi khi, biết hài lòng cũng là một loại hạnh phúc.

Chỉ là giữa chừng thì nhận được cuộc gọi từ Trần Viễn, nói là có một điều rất quan trọng cần báo cáo, ngay khi Phong Miên chuẩn bị trả lời, Mạn Nhu cầm tay cô lắc đầu: "Không sao, chị đi đi, em có thể tự mua sắm..."

"Chị không yên tâm."

"Em sẽ ở trung tâm mua sắm gần thôi mà, em sẽ không đi xa đâu, không dễ gì em mới có thời gian thư giãn mà, để em đi xung quanh nhé? Cũng tiện mua một số quà lưu niệm cho chị Hy và Thượng Quan Lệ nữa."

Truyện Chữ Hay