Cô Vợ Ảnh Hậu

chương 168: em là món quà tuyệt vời nhất từ thiên đường

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Trách chị?" Mạn Nhu nắm chặt tay Phong Miên, lắc đầu chắc nịch: "Không, em hiểu chị làm tất cả mọi thứ là vì em mà, tất cả mọi thứ chị làm cho em, em thấy hết."

"Chị luôn tôn trọng em, những điều chúng ta thấy về nhau, đều là chân thật nhất."

"Đời này gả cho chị, em không hối hận..."

Phong Miên nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cảm khái nói: "Em là món quà tuyệt vời nhất từ thiên đường đối với chị, chị sẽ khiến cho em hạnh phúc hơn, dù công khai hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta."

"Em tin chị, luôn tin..." Mạn Nhu ôm chặt Phong Miên: "Công khai đi."

Vì họ muốn biết người phụ nữ của nàng là ai, vậy thì nàng sẽ để người phụ nữ của nàng nói với họ!

...

Sau khi đuổi theo chiếc xe của Phong Miên suốt chặng đường đến khách sạn, người của Vĩnh Tín studio cũng trở về khách sạn.

"Mạn Nhu này thật sự là càng ngày càng láo xược, cô ta có thể đến thăm cả nhà của đạo diễn Bieber và chơi với con gái của ông ta rất vui."

Đan Phong nhìn những bức ảnh đó, cảm thấy hơi chán nản, họ chụp cả một ngày mà chỉ ra được những thứ này!

"Các anh biết đó là con gái của Bieber à? Có lẽ đó là con gái bất hợp pháp của Mạn Nhu thì sao!"

"Nhưng... Phong Miên đã đưa Mạn Nhu đi, chắc là đến gặp Bieber để làm việc." Thủ hạ của anh ta nói.

"Nếu chúng ta tuyên bố là Mạn Nhu có một cô con gái ngoài giá thú ở nước ngoài sau đó đăng những bức ảnh này, anh nghĩ tỷ lệ nhấp sẽ ra sao? Những người hít drama chỉ muốn xem tin nóng, về việc nó là đúng hay sai, ai quan tâm chứ?"

"Làm như vậy thì có quá vô đạo đức không?"

"Giờ chúng ta đi đến bước đường này, chẳng phải là do bị người Đại Thiên ép buộc sao? Anh không muốn làm như vậy, thì anh đi ngay đi, xem thử sau khi về nước anh còn chỗ đứng nào trong vòng tròn phóng viên không!" Đan Phong vỗ bàn nói: "Lập tức tích hợp các thông tin rồi viết bản thảo đầu tiên cho tôi, miễn là người của Mạn Nhu vẫn còn dưới sự giám sát của chúng ta, anh không cần ngại không tìm ra manh mối!"

"Tuy nhiên, chủ biên... Phong Miên ở ngay bên cạnh cô ta, Mạn Nhu vẫn sẽ ra ngoài tìm đàn ông hẹn hò sao?"

"Có lẽ là Phong Miên biết, nhưng vẫn tiếp tục bảo vệ cô ta!"

"Là vậy..." Đám thủ hạ nhìn nhau, không thể chống lại áp lực của Đan Phong, đành bất lực tiếp tục theo dõi Mạn Nhu.

Đan Phong cũng biết có Phong Miên bảo vệ Mạn Nhu, họ có thể sẽ không chụp được gì, nhưng anh ta đã bị ép đến bước này rồi, chỉ có thể xem xét kỹ lưỡng mà chụp, có thể là sẽ có may mắn!

Nhưng mọi thứ họ đang hành động đều nằm dưới sự kiểm soát của Phong Miên, bất kể họ đưa ra loại nhận xét nào, nó cũng đều nằm dưới sự kiểm soát của Đại Thiên.

...

Ban đêm, Mạn Nhu đang xem kịch bản trên ghế sofa, Phong Miên đột nhiên bước tới: "Giúp chị với..."

Mạn Nhu ậm ừ, rồi Phong Miên đưa chìa khóa xe cho nàng: "Ban đầu chị dự định lần tới sẽ đưa em đến gặp một nhà thiết kế để tùy chỉnh bộ trang sức cho em, nhưng lịch trình của anh ấy đã thay đổi, vì vậy tối nay chúng ta nhất định phải gặp anh ấy."

"Một lát chị còn có một cuộc gặp với Rick, em lái xe gặp anh ấy đi."

Mạn Nhu nheo mắt, chợt hiểu ý định của cô.

"Em thật sự không cần phải đặt hàng trang sức phải không?" Mạn Nhu chớp mắt: "Chị muốn cung cấp thông tin cho người của Vĩnh Tín hả?"

Với phong cách thông thường của nàng, nàng không thích đồ trang sức quá đắt tiền, đặc biệt là đến nhà của người thiết kế vào đêm khuya, đó không giống phong cách của nàng.

"Tình trạng diễn xuất em đang tăng lên từng bước một, một số điều thật sự cần thiết, chị cũng là người đại diện của em mà, những điều này, em phải hợp tác với chị... tất cả đều được viết trên lịch trình mà."

Phong Miên mở laptop, quả nhiên...

Mạn Nhu gật đầu: "Ok, em sẽ đi chuẩn bị."

Là người của công chúng, thường tham gia các sự kiện công cộng, diện trang phục thông thường của nàng thì quá bình thường, có lẽ tạo ra một thay đổi cũng không tệ.

"Hãy chú ý an toàn nhé, nếu có chuyện gì thì gọi cho chị ngay, nửa tiếng sau khi em khởi hành chị sẽ chạy đến đón em."

Mạn Nhu gật đầu, đơn giản là đi thay quần áo rồi rời khách sạn.

Để thu hút sự chú ý của người Vĩnh Tín, nàng mặc một chiếc áo gió và kính râm.

Nếu muốn làm thì chắc chắn phải làm cho thật.

...

Người của Vĩnh Tín chờ ở bên ngoài quá lâu nên sớm đã mất kiên nhẫn, chỉ có Chúa mới biết họ đã phải ở bên ngoài bao lâu, đặc biệt là đêm ở đây thời tiết vô cùng lạnh.

"Tôi muốn về, sao lại đéo thể chụp được ảnh của người phụ nữ rẻ tiền này đi dự tiệc riêng chứ!"

Có người lên tiếng hùng hổ mắng.

Một người khác cười nhạo: "Bây giờ kỹ nữ lợi hại lắm, làm sao chúng ta có thể dễ dàng nắm thóp nó được chứ, nhưng nếu chụp được gì thì cứ đăng thôi!"

"Này! Chúng mày nhìn..."

Họ đang nói chuyện, Mạn Nhu bước vào bãi đậu xe một mình, trông rất cảnh giác, xác định không có ai xung quanh nàng mới lái xe đi.

Người của phòng thu Vĩnh Tín lập tức lên xe, đuổi theo xe của Mạn Nhu.

"Cô ta không đùa chúng ta đó chứ? Sao lại mua nhiều thứ như vậy! Cửa hàng thứ ba rồi đấy."

"Đúng là lãng phí bộ nhớ mà!"

"Đi theo nữa đi."

Mạn Nhu đang cố tình đùa họ, đợi đến khi gần hết giờ cô mới lái xe đi đến nơi đã thỏa thuận.

Mạn Nhu đỗ xe ở nơi trống trải nhất trong bãi đậu xe để chắc chắn họ có thể chụp được, sau khi xuống xe, nàng không vội đi lên lầu, khoảng mười phút sau, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đến đón nàng, hai người cùng bước vào thang máy.

Người của Vĩnh Tín đã chụp toàn bộ cảnh đó lại!

Càng lúc họ lại càng bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn: "Chủ biên nói đúng, người phụ nữ này thực sự là một con chó cái!"

"Than ôi, rẻ tiền quá... móc nối đàn ông phụ nữ ở khắp mọi nơi."

"Nhanh lên, quay về làm việc thôi!"

Họ ngay lập tức chuyển ảnh cho Đan Phong: "Chủ biên, chúng tôi đã chụp ảnh rồi! Phần thưởng hứa hẹn..."

Đan Phòng nắm chặt tay, quả nhiên là sẽ đền đáp! Mạn Nhu, cô xong rồi.

"Đừng lo, tôi đã chuẩn bị cho các anh, đợi Mạn Nhu xuất hiện rồi chụp thêm vài bức ảnh nữa là kết thúc công việc của các anh được rồi, đừng đánh rắn động cỏ, tài liệu bây giờ đủ cả rồi."

Đan Phong suy nghĩ trong lòng rằng anh ta nên tận dụng những bức ảnh này và trở nên nổi tiếng.

"Không vấn đề gì!"

Chụp được ảnh của Mạn Nhu nên họ cảm thấy rất hào hứng, đến nỗi họ không nhận thấy ở phía bên kia bãi đậu xe, Phong Miên đã khiêm tốn đậu xe trong bãi đậu xe.

Đôi mắt cô đầy trêu ngươi và lạnh lùng, cô phớt lờ những nhân vật nhỏ bé này.

Nếu không nhằm mục đích quét sạch tất cả, cô sẽ không phải dụng tâm quá nhiều, cô sẽ làm theo ý mình, cô sẽ không lo lắng về sự an toàn của Mạn Nhu.

Cô ngồi đợi cho đến khi cuộc gọi của Mạn Nhu đến.

"Kết thúc chưa?"

"Dạ rồi... còn chị thì sao?"

"Chị đang đợi em ở bãi đậu xe, xuống đi." Phong Miên đáp.

Mạn Nhu gật đầu, nàng lên đây cũng chưa được nửa tiếng: "Chị đã đi theo em hả?"

"Chà, có người từ Vĩnh Tín nữa, dường như họ đang chuẩn bị mở tiệc ăn mừng."

Truyện Chữ Hay