Có Vẻ Như Cô Em Gái Thằng Bạn Thân Sẽ Trở Thành Hình Mẫu Lý Tưởng Cho Bộ Truyện Khiêu Dâm Của Tôi

chương 1: em gái mày, nói nhẹ nhàng là một kẻ biến thái

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Về đến nhà, tôi ngồi ôm đầu trên ghế sofa với nỗi âu lo.

Thật hoang đường khi Suzune-chan lại đi đọc truyện người lớn do chính tôi viết được.

Thì tại, đó là truyện người lớn mà? Huống hồ nội dung truyện còn có phần hơi khó chịu khi kể về một cặp anh trai em gái có mối quan hệ loạn luân, và tên bạn thân của anh trai đã đưa cô em gái ấy lên giường. Thể loại tiểu thuyết người lớn nặng đô cỡ đó, xét về lý thì không thể nghĩ ra nổi rằng Suzune-chan lại có thể đọc chúng được.

Ít nhất thì, Suzune-chan mà tôi biết không phải là kiểu con gái đi đọc những thể loại truyện như thế.

Suzune-chan phải là quý cô danh giá bậc nhất của ngôi trường, là người mà chỉ lướt ngang qua thôi cũng dường như toả ra một hương thơm ngào ngạt, và là người con gái luôn đem lại cảm giác vô cùng sạch sẽ chỉnh tề cùng với nhan sắc tuyệt sắc giai nhân.

Một cô gái như thế làm sao mà phải đi đọc một cuốn truyện người lớn bẩn thỉu do một đứa trai tân là tôi viết cơ chứ.

Nếu là con bé, truyện của tôi lẽ ra phải thuộc những thứ thô tục khiến nhỏ phải bịt tai vào mới chỉ khi nghe tiêu đề.

Nghĩ theo cách này, tôi bắt đầu cảm thấy những gì xảy ra vào sáng nay chỉ là do một sự hiểu lầm nào đó mà thôi.

Đúng thế. Làm thế éo nào chuyện đó lại xảy ra.

Ngay lúc tôi thầm nghĩ về câu trên, cửa phòng khách đột nhiên mở ra.

Vì chủ quan khi nghĩ rằng chẳng có ai ở nhà, tôi hoảng hồn và vô tình làm rơi ra chiếc điện thoại trong tay xuống nền nhà.

Nhìn ra cửa, tôi thấy cô em gái Miyuki của mình, đang cầm chiếc túi mua sắm.

Và trên màn hình của chiếc điện thoại bị rơi, đang hiện ra nội dung trong bộ truyện người lớn của tôi.

Thôi xong…

Trong cơn hoảng loạn, tôi vội vã nhặt chiếc điện thoại lên và giấu vào trong túi.

“A, em gái, em về rồi à?”

Thấy tôi lúng túng và có vẻ thiếu tự nhiên, Miyuki cũng bối rối nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.

Và rồi, như thể đã nhận ra có điều gì đó không đúng, “Hừmmm… “ con bé nhướng mày nhìn tôi với vẻ đầy nghi ngờ.

“Nhìn đáng ngờ quá đấy, anh hai…”

“Đáng ngờ? Chà, anh không hiểu ý em lắm”

“Trông cứ như anh hai đang muốn thịt em đấy…”

“Trời đất, không thể ngờ đôi mắt quý giá mà cha mẹ ban tặng cho mình lại bị nói cứ như là bẩn thỉu lắm.”

“Anh hai giận em vì anh biến đôi mắt đáng quý mà em được thừa hưởng từ cha mẹ thành cặp mắt dâm tà à”

“Đáng tiếc, vì ‘cặp mắt dâm tà’ này là di truyền từ cha anh”

“Ư… đ-đúng là thế…”

Tạm gác lại chuyện này.

Có vẻ như Miyuki đã nhận ra rằng tôi đang bí mật xem một trên web người lớn trên chiếc điện thoại.

Mà đó hoàn toàn chỉ là hiểu lầm thôi.

Tôi không phải là người xem mấy cái web đó.

Vì tôi là người sáng tác về những nội dung bẩn thỉu đó cơ!!

Tuy nhiên, nếu tôi viện cớ bằng cái cách này, không biết chừng con bé có thể tỏ ra kinh tởm tôi đến cỡ nào nữa.

Miyuki nhìn chằm chằm tôi với ánh mắt dành cho lũ súc vật trong thoáng chốc, rồi con bé bước ra khỏi phòng khách với tiếng thở dài “Haizzz…”.

“Nhưng nếu anh cho Suzune-chan một cái nhìn dơ bẩn từ cặp mắt đó, em sẽ không tha cho anh đâu.”

Suzune-chan sao? À, nghĩ lại thì…

Hôm nay Suzune-chan sẽ đến nhà chúng tôi để cùng Miyuki học làm đồ ngọt. Ngay lúc tôi nhớ ra, thì một cô gái khác bước vào phòng khách.

Là Suzune-chan. Giống như Miyuki, em ấy cầm trên tay một chiếc túi mua sắm.

Ngay khi trông thấy tôi, em ấy liền nhoẻn miệng cười nhẹ.

Sheesh, dễ thương quá…

Tôi không thể không xúc động trước một sự thật rằng mình đã độc chiếm được nụ cười của nữ thần học đường Suzune-chan, ngay cả khi nó chỉ là một khoảng ngắn ngủi.

“Nè anh hai!”

Như thể biết tôi đang nghĩ gì, Miyuki lườm tôi bằng ánh mắt sắc lẹm kia.

“Senpai, nay em lại quấy rầy anh rồi.”

Suzune-chan nói điều đó cùng với nụ cười tỏa nắng trên môi, tôi liền đáp lại: “À, ừm, em cứ tự nhiên như ở nhà của mình nhé”

Dù sao thì sáng nay chỉ là một sự nhầm lẫn nào đó mà thôi.

Làm sao mà tôi có thể tin rằng một người tựa thiên thần như em ấy, lại đi đọc bộ truyện người lớn của tôi cùng nụ cười đó trên khuôn mặt cơ chứ.

Chắc chắn là tôi đã nhận nhầm.

Đúng thế, cứ vậy thôi.

Tôi mong, chuyện đó không có thật.

Và rồi, Miyuki đột nhiên đi đến trước mặt tôi.

“Nè, từ giờ cấm con trai được bước vào nơi này đấy. Anh mau cút về phòng mình đi.”

Tốt hơn hết là tôi nên rời khỏi đây với một tinh thần thoải mái tự nguyện. Tôi đứng dậy và cố gắng băng qua trước chiếc ghế sofa nơi Suzune-chan đang yên vị để đi ra phòng khách.

“Em sẽ cố gắng dành cho senpai những chiếc bánh quy thơm ngon ạ”

Suzune-chan ngước lên nhìn tôi rồi nói.

“Cho anh sao?”

“Senpai, anh không thích đồ ngọt ạ?”

“Không, không phải thế đâu… anh có thể ăn chúng sao?”

“Vâng, nếu không phiền, em muốn senpai giúp em nếm thử”

“Cảm ơn em, anh rất mong chờ đấy”

Khi nghe tôi trả lời như thế, khuôn mặt của Suzune-chan đã bớt lo lắng hơn và gật đầu mỉm cười “Vâng”.

Sau khi trở về cái chuồng của bản thân, tôi bắt tay vào viết tiếp câu chuyện mới nhất đang dang dở trong bộ truyện người lớn của mình.

Dành khoảng 1 giờ để chỉnh sửa lại các dòng chữ nhỏ và lỗi chính tả, tôi đã click vào nút post ngay sau đó.

Xong…

Nhìn quá nhiều vào cái màn hình LCD khiến mắt tôi lừ đừ mệt mỏi, vì thế tôi khép đôi mi mình rồi dựa lưng vào bàn.Tôi ngả lưng được khoảng 5 phút thì nghe thấy tiếng chuông thông báo ♪Pirorirorin[note50665] từ chiếc điện thoại của mình.

Tôi từ từ mở nheo mắt để nhìn từng con chữ, “Truyện của bạn có bình luận mới”. Tôi bật người dậy ngay và vội vàng ấn ngay vào thông báo.

Không phải là quá sớm cho một câu cảm nhận chứ?

Tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng vẫn đọc câu bình luận đó.

『Thân gửi Non-sama. Tôi đã đọc chương mới nhất của bạn. Nó vẫn rất thú vị và cảm giác đầy kích thích. Tôi cảm thấy như mình trở thành Haruka và tôi cũng đã hơi hưng phấn một chút. Mong chương tiếp theo từ bạn.』

May mắn thay, các bình luận trong phần phản hồi đều mang tính chất tích cực và làm tôi cảm thấy yên lòng.

Không có gì vui hơn khi được khen ngợi về tác phẩm của mình trong quá trình viết truyện. Tôi muốn trả lời bình luận đó ngay lập tức để không quên được niềm hạnh phúc này. Tôi di chuyển màn hình xuống phần phản hồi.

Nhưng rồi tôi nhận ra rằng cái bình luận đó vẫn còn tiếp tục.

『PS: có vẻ như anh trai bạn thân tôi hôm nay đã biết được rằng tôi đang đọc tác phẩm này của sensei. Thật sự là tôi rất yêu thích những tác phẩm do sensei viết, nhưng cảm giác khi bị con trai nghĩ rằng bản thân là một đứa con gái hư hỏng damdang thì xấu hổ lắm, thật ngượng ngùng…』

Khi đọc dòng này, tôi nhận ra màu máu trên khuôn mặt tôi đã rút đi đâu hết.

Gượm đã… tôi rất quen với những lời này…

Người viết cảm nhận đây là một độc giả thường xuyên có mặt ở các tác phẩm của tôi, bạn ấy luôn nhiệt tình nhận xét ở từng chương truyện. Tôi không hề biết rằng đây là một người phụ nữ, nhưng điều đó đã không còn quan trọng ngay lúc này nữa.

Vấn đề ở đây là đoạn nhận xét kể về việc đọc tiểu thuyết khiêu dâm của tôi bị tiết lộ cho bạn thân của anh trai cô ấy.

Sáng nay, tình cờ tôi đã nhìn thấy trên điện thoại của Suzune-chan một tiểu thuyết khiêu dâm. Suzune là em gái của bạn thân tôi.

C-cái này được gọi là may mắn sao?

Không, toàn địa cầu đều được Internet bao phủ. Trong thế giới rộng lớn như thế, có thể có những sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy mà.

Tuy nhiên, liệu sự trùng hợp ngẫu nhiên đến độ này có thực sự xảy ra thường xuyên không...

Không được... Tim tôi đang loạn nhịp.

Nhưng đợi đã, lẽ nào Suzune đang ở trong nhà tôi, trong căn bếp làm bánh và viết những bình luận dài như vậy sau khi đọc tác phẩm của tôi? Ngay cả khi đang ở bên cạnh Miyuki, con bé có thể làm như thế sao?

Đúng rồi. Điều đó là không thể. Vì thế, đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Tôi tự nhắc mình như vậy. Nếu không, tôi sẽ không thể giữ được tâm trí bình thường.

Tôi mở phần bình luận và tâm sự trong đầu: "Bình tĩnh lại Ryutaro, bình tĩnh lại. Bình tĩnh lại Ryutaro".

『Gửi đến Suzu-san』

Viết đến đó, tôi mới để ý rằng tên tài khoản của độc giả đó, luôn viết cảm nhận về truyện của tôi, là "Suzu".

Suzu... Suzu... Suzune...

Không, không, đó chỉ là một sự trùng hợp thôi. Chắc chắn vậy.

Tay run rẩy, tôi nhập phản hồi vào.

『Gửi đến Suzu-san, cảm ơn bạn đã đọc và viết đến tôi về cảm nhận của bạn. Tôi rất vui khi có thể đáp ứng được mong đợi của bạn. Trong phần tiếp theo, sẽ có nhiều sự phát triển hơn, xin hãy chờ đợi.』

Phần đầu của câu trả lời trông như một câu đối thoại tiêu chuẩn. Dưới đó, tôi nhập "P/S."

『Thật xấu hổ khi người khác đọc điều đó, tôi khuyên bạn nên đọc một mình từ lần tới.』

Tôi gửi đi phản hồi và đặt điện thoại xuống.

Nhưng chưa đầy 5 phút sau, lại có thông báo trên điện thoại của tôi.

"Bạn có tin nhắn mới."

Đó là thông báo cho tôi biết có tin nhắn trực tiếp từ trang web tiểu thuyết.

Tin nhắn?

Tôi bấm vào nút thông báo một cách đáng sợ. Và tôi bị shock với tin nhắn được viết trên đó.

『Gửi đến Non-san, cảm ơn bạn đã trả lời sớm như vậy. Thực ra, tôi đang ở nhà của bạn thân anh trai tôi và cũng là anh trai của bạn tôi. Tôi sẽ kiểm tra thật kỹ, xem có bị phát hiện không. Hơi sợ một chút, nhưng sẽ cho bạn biết chút ít đấy.』

Cộc cộc.

Và đúng lúc đó, ai đó đang gõ cửa phòng tôi. Bất ngờ, tôi đã lắc lắc ngã xuống khỏi ghế.

"Anh ơi, mở cửa được không?"

Giọng nói phát ra từ bên ngoài cửa là của Miyuki.

Đang ngồi trên ghế, tôi đã thở phào nhẹ nhõm khi nhận ra đó chỉ là người đến thăm và không phải điều gì đáng sợ.

“Tự nhiên cứ vào thôi”.

Tôi trả lời và cánh cửa mở chậm ra.

Trước cửa, tôi nhìn thấy Suzune-chan thay vì Miyuki.

“Suzune-chan!?”

Nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của tôi, Suzune-chan cũng có phần sửng sốt và có vẻ hơi đỏ mặt, không biết vì lý do gì.

“Có chuyện gì vậy?”

Khi tôi hỏi thế, Suzune-chan khẽ đưa tờ giấy gói đã giấu sau lưng ra trước ngực và giữ nó bằng cả hai tay.

“Suzune-chan muốn anh cũng thử cookie nữa, vì vậy em muốn anh thử nó”.

Lúc đó, Miyuki bỗng xuất hiện từ phía sau lưng Suzune-chan.

"À, nhớ ra rồi..."

Nhớ ra rồi, lúc trước em ấy còn nói là sẽ làm cho senpai cái bánh này nữa đấy. Thật sự, tôi không có thời gian để đợi được chiếc bánh của Suzune-chan, và quên mất luôn rồi.

"E-em vào nhé?"

Khi Suzune-chan hỏi vậy, tôi trả lời rằng "Tất nhiên", và nhỏ bước vào phòng.

Em ấy đang mặc một chiếc áo choàng thỏ được in trên áo đồng phục của mình, và nó rất hợp với nhỏ.

Đó là Suzune-chan mà tôi biết. Một cô gái vô cùng ngây thơ và đáng yêu.

Nhưng, em ấy đang đọc truyện khiêu dâm của tôi. Và thậm chí khi đang làm bánh, nhỏ cũng đang suy nghĩ về các tác phẩm của tôi. Ai có thể tưởng tượng được điều đó chứ?

Trong tâm trí tôi, hình ảnh của Suzune-chan đang sụp đổ theo một cách lạ lùng.

Thực tế thì tôi không biết tại sao Suzune lại đến phòng tôi. Nếu nghĩ bình thường thì không thể nào em ấy lại đọc truyện người lớn của tôi, chắc chỉ là em ấy muốn tôi nếm thử cookie như đã nói.

Nhưng khi ba người ngồi quanh bàn gấp để ăn cookie, tôi vẫn không thể giảm bớt sự căng thẳng. Thực ra, tôi không thể cảm nhận vị ngọt của cookie.

Tất nhiên, không phải là vì cookie của Suzune-chan không ngon. Chắc chắn là nó rất ngon. Tối qua, tôi chắc chắn sẽ ăn nó hết mà không để lại một miếng nào.

Nhưng Suzune-chan chỉ im lặng và nhìn vào tôi, liếc nhìn đến biểu cảm của tôi trong khi tôi ngậm chiếc bánh.

"Im thế? Anh có thể cho cảm nhận không?"

Sau đó, Miyuki tức giận nhìn tôi.

Tôi bỗng nhận ra điều đó.

"Ừ... Xin lỗi. Nó rất ngon. Cảm ơn em."

Sau đó, Suzune-chan giống như đã hài lòng và thở phào nhẹ nhõm, rồi mỉm cười nhìn tôi

"Vậy thì tụi mình quay trở lại phòng khách nhé?" Miyuki nói, rồi đứng dậy.

Có vẻ như con bé không muốn ở lại phòng của tôi quá lâu. Suzune trả lời "Ừ, mình đi", nhưng em ấy vẫn chưa đứng lên.

"Nè ấy ơi?" Miyuki bắt đầu nghi ngờ khi nhìn thấy hành động của Suzune, sau đó em ấy lấy ra một miếng giấy bọc.

"Thật ra, em đã mang theo một tách trà để uống cùng với cookie. Em lại quên mất rồi, anh có muốn uống không? Nếu muốn, thì hãy uống cùng em nhé. Nó là loại trà Earl Grey[note50664], một loại trà cam chanh."

Có thể đó là một sự hiểu lầm, nhưng tôi đã cảm thấy vậy.

Nhưng sao đó, dù chỉ là cảm giác không rõ ràng nhưng lời nói của Suzune-chan nghe có vẻ như nhỏ muốn ở lại phòng hơn là uống trà.

Dường như Miyuki cũng cảm nhận được điều đó, con bé liếc nhìn tôi một lúc rồi cười và nói: "Vậy thì em nghĩ em sẽ lấy cho mình một tách. Suzune, cho tớ mượn nó một chút được không? Tớ sẽ pha trà cho." Sau đó con bé cười và rời khỏi phòng.

Vậy là tôi và Suzune-chan bị bỏ lại trong phòng…

"... ..."

Bầu không khí rất ngột ngạt…

Suzune-chan ngồi ngay đối diện tôi một cách nghiêm túc.

Tôi nhận ra em ấy cũng cảm thấy như vậy, rất không thoải mái và bồn chồn. Và cho dù tôi không hiểu tại sao, đằng ấy lại đỏ mặt một chút.

Với cương vị là senpai của em ấy,vậy nên tôi nghĩ rằng tôi nên nói chuyện để giải tỏa tình hình này...

Với quyết tâm, tôi mở miệng:

"À, nhắc tới đó..."

"Anh có gì muốn nói không ạ?”

... Tệ thật.

Tôi và Suzune-chan cùng nói cùng một lúc, giọng nói của chúng tôi chồng lên nhau và khiến những từ của chúng tôi biến mất.

"Xin... xin lỗi, anh nói trước đi." Suzune-chan nói với tôi với một chút xấu hổ.

"Anh hai bảo phải gửi ảnh thức ăn cho thú cưng đến anh ấy, nên em cần sử dụng điện thoại một lúc được không ạ?"

"Ừm, hoàn toàn không vấn đề gì cả. Nhớ là hôm qua Shota nói là không biết tên thức ăn của con mèo nhà còn gì"

"Là vậy ạ..."

Sau khi nói thế, Suzune lấy ra điện thoại di động từ trong tạp dề và bắt đầu gõ gì đó. Nhìn em ấy như vậy, tôi thầm nghĩ:

“Một cô gái đáng yêu hết mức thế này mà lại đi đọc truyện người lớn sao....”

Trong lúc đó, thì một âm thanh thông báo từ điện thoại di động đã vang lên trong căn phòng. Là của tôi.

Cái éo gì thế này ... Timing chuẩn vậy à.

Suzune vừa mới đưa điện thoại vào túi, điện thoại của tôi lại rung.

Tuy nhiên, tôi quyết định ngó lơ với cái thông báo hiện trên màn hình lúc đó.

“C-cái đó là…”

Suzune-chan cao giọng nói với khuôn mặt đỏ bừng.

Chà, chuyện này coi bộ nghiêm trọng rồi đây.

Chẳng phải em ấy gửi hình thức ăn của thú cưng đến Shota sao?

Suzune nhìn tôi ngạc nhiên một cách không thể tin nổi.

Hẳn là vậy rồi. Thời điểm tiếng chuông thông báo vang lên quá hoàn hảo đi.

Nhưng chờ chút đã, tôi nghĩ việc này vẫn có hướng để giải quyết.

Tôi quyết định đóng một màn kịch. Cầm điện thoại trên tay, tôi bắt đầu cười gượng gạo “Ahahahahaha…”

“Ừm thật ra thì hôm nay có bản update lớn cho game nên mới có thông báo ấy mà…”

“D-dạ, ra là vậy…”

Nghe những lời giả trân kia của tôi, Suzune-chan cũng gượng gạo không kém.

Tệ quá… không ổn chút nào…

Tôi vội vàng mở trang web viết truyện kia và thấy một tin nhắn được gửi đến trực tiếp từ ‘Suzu’-san.

『Bạn anh trai tôi đang có những hành động rất kỳ lạ. Có lẽ anh ấy đã biết chắc rằng tôi đọc truyện của sensei rồi.』

OH…NO………….[note50666]

Tôi bây giờ trông rất đáng ngờ sao?

Không, chắc gì đã…

Tôi lắc đầu. Cho dù tôi đã để lộ rằng tôi biết được sở thích đọc truyện người lớn của Suzune-chan thì cũng không có gì là xấu hổ.

Tuy nhiên, nếu so sánh với việc để lộ rằng tôi là tác giả của cuốn tiểu thuyết đó, thì việc bị phát hiện sở thích đọc đó chỉ là chuyện nhỏ thôi.

“L-là thông báo cập nhật game thôi mà ha. Đúng là phiền ghê anh nhỉ. Haha…”

Dù thế nào thì, với cái thông báo về game đó thì tôi chỉ có thể tiếp tục câu kéo như này thôi.

“..........”

Tuy nhiên, khi tôi nói như vậy, Suzune không có một lời nào.

Cô ấy nhìn lần lượt vào điện thoại rồi tới khuôn mặt của tôi với vẻ mặt sắp khóc ra. Nhìn thấy Suzune như vậy, tôi cố gắng giả vờ không thấy gì và mở cài đặt của ứng dụng.

Trước hết, tôi cần tắt thông báo. Tôi tìm kiếm hết mọi cài đặt mà tôi ít khi dùng, nhưng không tìm thấy phần cài đặt thông báo.

Không, có lẽ nó nằm ở đâu đó nhưng vì sự hoảng loạn và sự không quen với cài đặt, tôi không thể tắt thông báo được.

Trời ơi, cuộc đời tôi sắp tan biến rồi…

Nếu Suzune-chan biết được tôi là tác giả của những tác phẩm đó, cuộc đời này sẽ tự tay tôi chấm dứt…

Cũng giống như Suzune-chan, nước mắt tôi cũng sắp ra khi loay hoay với cài đặt... nhưng...

♪Pirorirorin

Một âm thanh thông báo bỗng vang lên.

Và rồi…

♪Pirorirorin

♪Pirorirorin

♪Pirorirorin

♪Pirorirorin

♪Pirorirorin

♪Pirorirorin

Nó vẫn tiếp tục không ngừng.

Chậc, cái quái gì thế này!?

Điện thoại tôi lên cơn sao!?

Khi tôi mở mục tin nhắn lên, một loạt emote khóc đang liên tục được spam trên màn hình.

Như thể đó là một cách bày tỏ tâm trạng của Suzune ngay lúc này…

Ngẩng mặt lên, tôi thấy Suzune-chan đang liên tục nhấp vào màn hình điện thoại cùng với âm thanh “Hức…hức” kia.

Em ấy nhấp một cách điên cuồng.

Và rồi…

“S-senpai đó..”

Suzune-chan gọi tôi.

“Dạ, ơi…”[note50667]

Thôi xong, hẳn là như vậy rồi….

Tôi hướng cặp mi đang ngấn nước về phía em ấy. Cô che miệng bằng một tay và quay sang hướng khác như thể đang cố tránh mặt tôi, chắc đang ngại đây mà.

Dễ thương quá đi.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để sự dễ thương của cô ấy kiểm soát.

“Senpai, em hỏi một câu nhé?”

“Hẳn rồi, có gì không em?”

“Haruka-chan có được dựa trên ai đó mà viết nên không ạ?”

“Không…”

Tôi chết lặng.

Tôi đã sẵn sàng cho việc bị hỏi về sự thật rằng Non-sama là tôi khi bị Suzune-chan phát hiện, nhưng điều cô ấy nói vượt xa điều đó.

Đối với Suzune-chan, có thể không khó để xác nhận tôi là ai.

Sau đó, cô ấy lại tiếp tục đặt câu hỏi.

Và câu hỏi này, là một câu hỏi chí mạng chết người dành cho tôi.

Suzune-chan đã biết, em ấy đã hoàn toàn nhận ra.

“Trong truyện của anh, nhân vật tên Haruka-chan đó..”

“.....................”

“L-là em phải không ạ?”

Ngày hôm đó, tình huống tệ nhất mà có thể xảy ra đã xảy ra với tôi.

Bị lộ rồi… . Tôi bị Suzune-chan phát hiện mình là tác giả của truyện người lớn.

Nhưng, đó không phải là tất cả. Đúng hơn, người phát hiện ra nó, lại chính là cô gái mà tôi dùng để làm hình mẫu cho nhân vật nữ chính của mình.

Cô vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi, với khuôn mặt ngấn lệ dường như sẽ tuôn ra vào bất cứ lúc nào đó.

Không biết cô có giận không nhỉ?

Tôi thì cảm thấy cô trông rất giận dữ.

Bởi vì cô là người mà tôi dùng làm người mẫu cho truyện khiêu dâm, tôi tự ý đưa cô vào truyện và làm những việc tương tự ý như trong đó.

Không có lý do gì để mà cô không tức giận.

Không có lý do gì để mà cô không khinh miệt.

Và phản ứng đó của cô là chuyện đương nhiên.

“Có chuyện gì sao anh?”

Anh không nói gì cả. Suzune hỏi tôi với vẻ hơi bực tức.

“À thì nó là…”

“Xin hãy nói rõ hơn ạ…”

Không còn cách nào để chạy trốn khỏi thực tại rồi.

“Ừm, Haruka trong truyện là…”

“Hử, là ai?”

“Hình mẫu của Haruka-chan là…”

Đây là lúc tôi nói ra.

“Anh hai”

Giọng nói đó vang lên từ cửa. Tôi và Suzune-chan cùng nhau quay về hướng đó.

Miyuki đang đứng đó, trên tay đang bưng một cái khay có ấm trà bên trên.

Nhờ sự xuất hiện đột ngột của Miyuki, cuối cùng tôi và Suzune-chan có thể tạm dừng cuộc trò chuyện rắc rối.

Với hy vọng không bị Miyuki nghi ngờ gì, tôi và Suzune-chan cố giả vờ tự nhiên và thưởng thức trà. Tuy nhiên, hai đứa vẫn luôn thấy bất an trong suốt thời gian đó.

Và rồi buổi hẹn cũng đã kết thúc, khi chúng tôi uống hết ấm trà.

“Miyuki-chan, senpai nữa, cảm ơn vì đã mời em đến nhà chơi hôm nay.”

Suzune-chan chào cảm ơn khi chúng tôi tiễn em ấy đến cửa.

Lúc này thì Suzune cũng bình thường trở lại rồi, cái nụ cười thiên thần kia nó nằm ngay trên môi cơ mà.

Cô xỏ 1 bên chân vào chiếc giày Loafers, sau đó trụ bằng chân còn lại và chèn ngón tay vào gót chân chỗ đế giày. Chiếc váy nàng thoáng phấp phới trước mắt tôi.

Chỉ là việc cô ấy mang giày thôi, nhưng vì đó là Suzune, tôi cảm thấy những hành động này có thể được sử dụng để miêu tả trong truyện, thật sự đáng sợ mà.

Sau khi hoàn tất việc xỏ giày cho đôi chân xinh xắn đó, Suzune-chan lễ phép cúi chào tôi rồi nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt với Miyuki “Tạm biệt nhen” trước khi ra khỏi nhà.

Kiểu này thì khoảng thời gian tới, chắc chắn sẽ không có một chương truyện mới nào đâu, vì tâm trạng của tôi bây giờ rất…

Miyuki vui vẻ vẫy tay với Suzune-chan cho đến khi cửa đóng lại, nhưng ngay khi cửa đóng, con bé ngước lên và nhìn tôi.

“Nè anh hai”

Tôi bối rối đáp lại với lời gọi lạnh nhạt đó “Gì đấy…?” và con bé lập tức phồng má với vẻ mặt tức giận.

“NÈ ANH!! NÓI GÌ ĐI CHỨ!”

Trong thoáng chốc tôi bị cái tình huống này làm đầu óc quay cuồng, nhưng liền nhận ra rằng vì sao cơn giận đó lại xuất hiện.

Trời ạ… lòi đuôi rồi sao…

Chắc hẳn là khi quay lại phòng với ấm trà con bé đã nghe được tôi và Suzune-chan nói chuyện gì rồi.

Chờ đã. Đúng là điên thật rồi đấy?

Nếu chỉ là tôi viết truyện người lớn thì còn được, chứ mà để Miyuki biết được cả Suzune-chan cũng đọc nó, thì có chết cũng không bào chữa được.

“Ý em là sao khi bảo anh phải nói?”

Tuy nhiên, tôi đã giả vờ không biết dù đã nhận ra mọi chuyện đã bị bại lộ.

Ngay cả khi bị tra tấn, tôi sẽ không hé răng nửa lời nào để bảo vệ hình ảnh cho Suzune-chan!!!

Miyuki bất lực thở dài rồi nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu mà không nói gì.

Và,

“Cậu ấy hôm nay lại nhìn anh với ánh mắt dành cho một người khác giới… không thể hiểu nổi…”

Con bé lắc đầu mà nói vậy.

Tôi còn nghĩ rằng sự thật về truyện người lớn đã bị phơi bày cơ, nhưng những lời còn làm tôi ngạc nhiên hơn nữa.

“Hở, cái gì chứ? Nhìn anh như người khác giới à?”

“Em có hiểu đâu, thế mới hỏi anh đấy chứ”

“Không, ý anh là, anh đối với Suzune-chan dĩ nhiên là khác giới chứ…”

“Không phải ý đó. Theo em thấy, rõ ràng cái cách hôm nay Suzune nhìn anh… trông cứ như một thiếu nữ đang yêu vậy.”

“Ờ… cái méo?”

Đang suy tư thì bị con nhỏ Miyuki đó ném cho một câu như thế.

Mà rốt cuộc thì từ lúc nào mà Suzune-chan lại nhìn mình như kiểu đang cảm nắng chứ?

“Em biết rồi, em thân với Suzune quá lâu đến mức hiểu rõ cậu ấy. Hôm nay chắc chắn rồi, Suzune đã nhìn vào anh với ánh mắt dành cho một đứa con trai.”

Sau khi nghe chúng, tôi gần như không nói nên lời.

Có vẻ như cô em gái ngốc nghếch trước mặt đang có một hiểu lầm lớn rồi.

Đúng là hôm nay, Suzune suốt cả ngày đều không được bình tĩnh và có vẻ như cô đang quan sát cảm xúc của tôi. Nhưng điều đó đâu có nói lên rằng em ấy có cảm tình với tôi.

Chỉ đơn giản là cô đang kiểm tra xem tôi có phát hiện ra việc cô ấy đang đọc truyện damdang không thôi. Nhưng tôi không thể bào chữa điều đó được, dù lưỡi có bị đứt ra nữa cũng vô ích.

“Đó, đó chỉ là cái cảm giác nhảm nhí em tự nghĩ ra thôi. Hãy nghĩ đi, tại sao em ấy lại để ý một đứa lạnh lẽo mờ nhạt như anh chứ?”

“Em chịu… Những gì em biết chỉ có một, rằng hôm nay Suzune nhìn anh như kiểu đang thích một chàng trai.”

“Ý em là sao với cái ánh nhìn kia cơ?”

“Thôi vờ vịt đi ông tướng. Anh với Suzune trao đổi số điện thoại với nhau khi nào thế?”

“Này, làm gì có trao đổi nào đâu.”

“Thế tại sao khi làm bánh cậu ấy lại liên tục nhắn tin trên chiếc điện thoại một cách vội vàng

như thế cơ chứ? Chẳng phải là do anh à?”

Khoan đã nào. Em đã nhầm rồi Miyuki ạ.

Không phải là con bé đang nhắn tin với anh đâu.

MÀ LÀ ĐANG HÀO HỨNG VIẾT CẢM NHẬN VỀ TRUYỆN KHIÊU DÂM CỦA ANH ĐẤY!!

Tôi muốn hét lên để giải thích nhưng không thể, thậm chí ngược lại sau cái phản ứng “A…” của tôi thì con Miyuki đó lại càng tin chắc về suy đoán của mình.

“Thật ra là anh đang bí mật qua lại với Suzune-chan đúng hông~. Sao không thử nói thật với Miyuki này đi chứ, tuyệt đối sẽ không giận đâu mà?”

“Không phải như em nghĩ đâu…”

“Anh đúng là dở khoản lấp liếm thật. Khi nãy, trong lúc đang ăn bánh quy, Suzune cứ thấp tha thấp thỏm, liếc nhìn anh không ngừng đấy?”

Không, đó cũng là vì bộ truyện của anh cả…

Chậc, tức ghê. Không thể giải thích bất cứ một sự thật nào hết, khó chịu quá!

“Em hiểu mà. Có lẽ là Suzune cảm nắng anh rồi đấy.”

Sau đó, chẳng hiểu vì lý do gì mà con bé lại cười trông rất là hạnh phúc.

Thế là… Miyuki tự mãn, đắm mình vào trong thế giới của nó.

Phải chăng, nữ sinh trung học lại thích những chuyện kiểu này đến thế?

Nhưng vì con bé không biết tình cảnh đó như thế nào, nên chuyện Miyuki hiểu lầm là không thể tránh khỏi.

Miyuki rướn người và ghé mặt vào sát tôi, sau đó thì cười toe toét.

“Em làm mai cho anh và cậu ấy, nhé?”

“Ngưng chĩa mỏ vào chuyện của anh đi. Và việc Suzune có tình cảm với anh là không thể.”

Có thể là tôi đang bị con bé xem thường.

Nhưng dám chắc là Miyuki sẽ bám dai chuyện này đây.

Tôi lắc đầu phủ nhận còn con bé thì cứ khăng khăng: “Đừng như thế chứ lị. Thế nào mà chẳng có cơ hội chín muồi.”

“Dùng đầu óc tí đi? Đối phương là Suzune-chan đấy? Là một Suzune dễ thương đến mức mà đến ai nhìn thấy cũng không thể không yêu, vậy mà cậu ấy lại để ý anh? Là cơ hội ngàn kiếp có một đấyyyyyyyyyyy!”

“Em đang mỉa mai anh đấy à?”

“Vậy anh dám chắc rằng sau này sẽ có cô gái nào khác thích anh hơn cả Suzune chứ?”“Nó… không…”

Mẹ kiếp!! Cứng họng rồi!!

“Anh hai à, với tư cách là một đứa em gái, em rất mong anh mình được hạnh phúc đấy. Ngoại hình, tính cách, mọi mặt của Suzune đều tốt cả. Đứa bạn thân là em đây luôn đảm bảo điều đó. Và em đang cố gắng tìm cách đưa hai người đến với nhau để rồi trở thành một cặp, thế mà anh vẫn chưa thỏa mãn sao?”

Chưa đủ thỏa mãn ? Đương nhiên là không có lý do nào để mình không hài lòng với việc này rồi.

Đương nhiên, nếu có thể trở nên thân thiết với một cô gái hoàn hảo như Suzune-chan, tôi sẽ mất trí mà nhảy múa như một thằng điên mất.

Nhưng là vì em ấy quá hoàn hảo để làm người mẫu cho truyện người lớn!!

Và em gái, em gái yêu quý của anh ơi, em đã hiểu lầm mất rồi. Suzune-chan không thích anh. Thứ nhỏ thật sự thích… chính là những câu chuyện mà anh bịa ra trong truyện của mình.

“Chà, nghe có vẻ đáng lo đây”

Không ngờ cô em gái này lại đe dọa cả mình vì chuyện tình cảm.

“Cứ để đó, em sẽ lo hết cho. Nhưng anh phải nhớ thật kỹ về cái bí mật này, chứ nếu để Shota-san biết được anh đang qua lại với Suzune, em không chắc anh sẽ sống với một nhát dao như này đâu.”

“Không đùa chứ…”

Nếu cô em gái dễ thương của tôi mà biết rằng tôi là tác giả của những tác phẩm đồi trụy thì chắc nó sẽ ném tôi vào máy xay, nghiền ra thành bột rồi phi tang mọi dấu vết mất. Đúng là thứ sinh vật nguy hiểm.

“Nói chung là thế. Anh cố gắng lên nhé!”

Sau khi buông ra một câu như thế, Miyuki vỗ nhẹ lưng tôi rồi sủi mất tăm khỏi phòng.

Ngay giữa nhà, tôi ngẩn ngơ đứng như trời trồng.

Haiz, không biết sao, nhưng tôi có cảm giác rằng mình đang vướng vào một đống bùi nhùi rất rắc rối.

Bộ truyện dâm dục tôi viết lúc có hứng dường như đang đưa đời tôi rẽ vào một con đường không ai có thể ngờ tới…

※※※

“Lúc Chủ Nhật tuần trước ấy, tao bị nó lôi đi shopping cả ngày luôn, đến tối thì dùng cơm ở nhà hàng nữa. Chắc nó nghĩ tao là bạn trai của nó quá…”

Ờ ờ, mày có cơ hội giả làm người yêu của Suzune-chan nên đang nứng lắm chứ gì?

Thôi thì, vì là bạn thân của mày, nên bố đây rất cay cú và ghen tị đấy con lợn. Chúc mừng vì được hẹn hò với Suzune-chan nhé.

So với một thằng nam sinh trung học mờ nhạt như tôi, thì chuyện đó như cỏ và mây vậy, không bao giờ chạm được nhau. Chỉ có Shota mới dễ dàng làm việc đó, thật ngưỡng mộ quá đi mà.

Đến cả cái nắm tay với Suzune-chan thì tôi cũng chỉ dám mơ về nó mà rên rỉ như một con lợn thôi. Ụt ụt!! Ịt ịt!!

Haiz….

Nay cũng thế, lại phải nghe thằng Shota khoe con em gái đầy tự hào của mình trên đường đến trường.

Vòng vo một hồi, những lời tự mãn về em gái của tên này thậm chí giờ còn đem lại cho tôi cảm giác khoan khoái. Thế nên, tôi định bụng sẽ để lộ vài phản ứng làm cho cậu ta thấy thích thú.

Đương nhiên, là tôi không thể nói ra.

Tôi đã cố gắng tôn trọng cảm xúc của cái tên bạn thân này trong lòng, nhưng thực tế bên trong tôi đã kiệt quệ đến mức không thể làm gì hơn.

Trải qua một tuần mà tôi không thể viết tiếp truyện của mình.

Thì cũng bởi vì, Suzune-chan đã đọc tác phẩm của tôi, hay nói đúng hơn, em ấy đã phát hiện ra bản thân mình được lấy làm nguồn cảm hứng cho nhân vật trong bộ truyện đó.

Nghe thì rất ích kỷ, tồi tệ. Nhưng thực tế là tôi đã tự do chế bất cứ thứ gì tôi muốn vào trong truyện mà không một ai có thể may mắn phát hiện ra.

Nhiều lúc tôi để nhân vật Haruka-chan làm những việc táo bạo, mang tính chất service cut để chiều lòng độc giả, và còn thường xuyên ẵm những cuộc đối thoại với Shota vào câu chuyện nữa.

Mà sau tất cả, người yêu cầu những phân cảnh mát mắt lại chính là Suzune-chan, cô nàng

biết đến với biệt danh “Suzu”...

Mà, ít nhất là đến trước khi tới cái ngày đó, Suzune-chan chắc chắn không nghĩ được rằng mình là bản gốc của Haruka đâu.

Nhưng giờ thì khác, em ấy thế nào cũng xem tôi như cỏ rác sau khi biết được sự thật.

Nếu tôi cứ cố đấm ăn xôi đăng truyện vào thời điểm này thì chẳng khác nào đang quấy rối tình dục cả. Bằng chứng là đến hôm nay, vẫn không có bất cứ tin tức nào đến từ “Suzu”-san cả.

Kể từ cái ngày đó, tôi đã không thấy mặt Suzune-chan.

Đương nhiên là bọn tôi học cùng trường cấp 3 nên thi thoảng sẽ chạm mặt nhau ở đâu đó như hành lang chẳng hạn. Nhưng vì khuôn mặt cà chua kia của Suzune-chan cứ suốt ngày bối rối và chạy trốn mỗi khi trông thấy tôi, thành ra 2 đứa cũng chẳng nói được với nhau câu nào.

Mà cũng đúng thôi. Dù sao thì tôi cũng biết bí mật mà Suzune-chan muốn tự mình giấu mất. Hình như thằng Shota chả biết gì về việc này.

Tôi bỏ ngoài tai tên Shota cùng với những lời tự mãn về cô em gái Suzune kia mà bước đi với cái tâm trạng chán chết.

Và ngay khi đó…

“Anh hai ơi”

Một giọng nói vang lên ngay phía sau. Tôi chết đứng, mặt cắt không còn một giọt máu khi đôi tai cảm nhận được giọng nói này.

Và đã biết từ trước, Suzune-chan ở phía đó khi tôi quay lại.

Suzune-chan bước đến với một đôi môi đang cười rạng rỡ, trông như một cách để giải tỏa bớt nỗi muộn phiền trong đầu vào sáng sớm vậy, sau đó cô lấy ra một hộp bento từ chiếc túi của mình.

“Anh lại quên mang cơm theo rồi… Dù em đã thức dậy sớm và chuẩn bị thật chu đáo vậy mà…”

Suzune-chan dúi hộp cơm cho người anh Shota của mình sau khi những câu nói đầy khổ sở.

Cũng cả ngàn lần tôi nhìn thấy cảnh tượng như này rồi.

Ban đầu tôi chỉ nghĩ đơn giản là Shota quên đem theo, nhưng sau khi nó kéo dài một khoảng thời gian, thì chắc chắn tên này đang cố tình làm thế để thể hiện rằng mình được Suzune-chan làm bento.

Shota cười hả hê tự mãn.

Đúng thật là, thằng cha này không biết cách diễn trò.

Nhìn Shota đem cái điệu cười dở hơi trên khuôn mặt không chút tự nhiên đó, tôi ngó sang Suzune-chan.

Dường như cảm nhận có ánh nhìn, Suzune-chan liền liếc mắt về phía tôi. Nhưng ngay lập tức cô liền ngoảnh đi với khuôn mặt đỏ bừng.

“S-senpai… chào buổi sáng ạ…”

“À, ừ… chào buổi sáng…”

Cả hai đều khó khăn để mở lời hỏi thăm nhau.

Thật là khó xử…

Dường như những chuyện gần đây vẫn còn ảnh hưởng nhiều đến em ấy.

Tôi và Suzune-chan cùng chia sẻ bầu không khí ngượng ngùng đó trong vài phút yên lặng, nhưng Shota đã cắt ngang “Đứng đó làm gì vậy? Đi thôi!” rồi để bọn tôi ở lại sau. “Dạ, vâng…” Suzune-chan trả lời rồi cất bước theo sau Shota.

Tôi cũng bắt đầu đi tiếp như Suzune-chan.

Shota ở trên đầu hàng. Đằng sau là Suzune-chan và tôi đang đi sát nhau một chút.

Mỗi lúc tôi để ý Suzune-chan đang đi ngay bên cạnh và liếc nhìn em ấy, rồi em ấy cũng nhìn tôi, cả hai chạm mắt nhau để rồi ngượng ngùng và ngoảnh mặt đi, cứ thế thành ra nhiều lần.

Tuy nhiên, không có cuộc trò chuyện nào được bắt đầu và khoảng thời gian nhạy cảm lại tiếp diễn. Trái ngược với bọn tôi, Shota đang ngân nga một bài hát vui vẻ mà không màng đến những gì diễn ra xung quanh.

Liệu em ấy còn tức giận không? Hay vẫn đang xem thường mình?

Không cách nào đoán được suy nghĩ của Suzune-chan cả.

Bọn tôi chỉ đơn giản đi cùng nhau mà không nói một lời nào.

Ngay khi đó, Suzune-chan đút tay vào túi áo khoác.

Tôi tình cờ nhìn thấy Suzune-chan làm thế, rồi cô lấy ra một tờ giấy đã được gấp gọn lại từ trong túi ra.

Hử?

Trong lúc tôi đang tò mò nhìn vào nó, Suzune-chan nhẹ nhàng đưa tay cầm tờ giấy đó sang phía tôi.

Vãi?

Không thể nào, cô ấy dúi tờ giấy vào túi áo khoác của tôi kìa?

Đột ngột hành động như thế làm tôi sốc trong thoáng chốc, Suzune-chan thì chỉ khẽ lắc đầu và quay về phía Shota, anh trai mình.

Có vẻ như ý của em ấy là đừng nói gì cả.

Ít nhất thì cô đã muốn truyền đạt điều gì đó cho tôi mà không để Shota phát hiện ra.

“À nói mới nhớ, nay học xong em có rảnh không Suzune?”

Và, Shota liền quay về phía sau nhìn Suzune-chan. Có vẻ bị gọi đột ngột thế nên Suzune-chan giật mình mắt mở to ra đôi chút “Dạ dạ?”

“Em sao đấy? Ngủ gật hay gì? Anh đang hỏi em là tí học xong có rảnh không đó.”

“Xin lỗi… hôm nay em cũng có hẹn với Miyuki-chan rồi ạ…” em ấy trả lời câu hỏi của Shota và xin lỗi.

Trong thoáng chốc, Shota bày tỏ thái độ khó chịu ra mặt, nhưng vì đối phương là Miyuki, cậu ta cũng đành bỏ cuộc “Thôi thì chẳng còn cách nào…” rồi đồng ý.

Sau giờ học, tôi đang có mặt ở nhà ga nhỏ có tên là

Tsukimoto, cách nhà 3 ga. Đi qua cổng soát vé, tôi nhìn thấy một khu phố ảm đạm cùng các cửa hàng nhỏ, và ở đó có một quán cà phê có diện tích khá khiêm tốn.

“Chắc là ở đây…”

Dù tên của quán không được viết ra, nhưng nơi gần nhất ra không còn đâu ngoài quán này. Tôi bước vào bên trong quán.

Sàng nay, tôi biết được tờ giấy mà Suzune-chan nhét vào túi mình chính là một là thư.

『Chiều nay, anh có bận gì không? Nếu được, hãy dành ra chút thời gian để em có thể nói chuyện với anh tại quán cà phê gần cửa ga Tsukimoto.』

Bức thư nhỏ được viết ngay ngắn, chữ có chút cong, dễ dàng biết được đây là do con gái viết nên.

Không ngờ chỉ mỗi chữ viết thôi cũng khiến tôi cảm thấy em ấy thật đáng yêu.

Hóa ra chuyện mà Suzune-chan nói sáng nay về việc có hẹn cùng Miyuki là một lời nói dối với Shota. Và cũng vì không muốn ai bắt gặp nên ga Tsukimoto này mới được chọn.

Nếu mà cho Shota biết được rằng chúng tôi gặp riêng nhau, chắc cậu ta nổi điên lên mất.

Thật tội nghiệp cho Suzune-chan vì sự ràng buộc đó dù chúng tôi chẳng là gì của nhau, rồi tôi mở cửa quán cà phê.

Chuông chào khách reo lên.

Nhìn xung quanh quán, có ghế ngồi ngay quầy và cũng có ghế ngồi ở bàn đã được xếp thành hàng, khung cảnh trông như một quán cà phê truyền thống mang phong cách cổ điển.

Tôi nhận ra một gương mặt rất đỗi quen thuộc đang ngồi ở bàn khuất sâu bên trong quán. Là Suzune-chan. Trông thấy tôi, em ấy lại trưng ra vẻ mặt ngượng ngùng đó và cúi đầu.

Để mà nói thì, tôi không biết lý do vì sao mình lại bị gọi đến đây, thực tế là nãy giờ tôi vẫn đổ mồ hôi lạnh.

“Anh xin lỗi. Đã để em phải chờ rồi nhỉ?”

Tôi hỏi rồi ngồi xuống ghế, còn em ấy thì lắc đầu.

“Dạ không, cũng chẳng được bao lâu từ lúc em đến nơi đâu ạ”

Suzune-chan nói thế với nụ cười mỉm.

Vừa hay một người đàn ông tuổi trung niên nom có vẻ như là chủ quán mang theo một cốc nước lạnh xuất hiện, nên tôi quyết định order cho mình một ly cà phê nóng.

“Liệu Shota có nổi trận lôi đình khi biết em và anh gặp riêng nhau không?”

Cũng có một vài người cùng trường chúng tôi sống ở Tsukimoto đây. Dù thế nào thì ở một tiệm nước nhỏ như này cũng kén người vào, nhưng cảm giác âu lo vẫn còn trong tôi.

Suzune-chan cười bối rối “ehehe…”

“Em nghĩ rằng nếu anh hai mà biết được thì chắc chắn sẽ không vui. Vì em đã từ chối anh ấy để đi gặp senpai mà…”

“Ừ thì, cũng đúng ha…”

Nghĩ đến thì tôi cũng thấy được hình ảnh của Shota trở nên khó chịu.

Ông chủ mang đến một đĩa anmitsu[note50668]. Có lẽ là Suzune-chan đã gọi chúng. Sau khi đĩa bánh được đặt trên bàn, Suzune-chan thả lỏng và nở nụ cười “Oaa”.

“Trông ngon quá nhỉ”

“Thực ra thì khi còn nhỏ, em đã sống tại nơi đây. Mẹ em thỉnh thoảng dắt đến đây và cho em ăn món này. Từ đó em đã mê chúng, nên đôi khi cũng hay ghé qua để thưởng thức.”

Sau đó, Suzune-chan dùng thìa để nâng hạt đậu và bột bánh lên rồi đưa vào miệng.

Trông thấy cảnh tượng này, tôi cảm thấy tiếc nuối vì đã không gọi trùng món.

Có vẻ như tôi đã vô tình để lộ hết cảm xúc ra ngoài mặt mất rồi, vì Suzune-chan quay sang tôi và và khúc khích cười.

“Nếm thử một tí nhé, Senpai?”

“Ơ? Thế thì phần của Suzune-chan sẽ vơi đi mất…”

“Nếu anh cứ nhìn bằng cái ánh mắt thèm thuồng đó, em sẽ khó nuốt trôi lắm. Hơn nữa, em cũng muốn cho Senpai biết được hương vị tuyệt vời của món này.”

“V-vậy anh chỉ xin thử một chút thôi…”

Khi tôi trả lời thế, Suzune-chan dùng thìa múc một miếng bột đậu lên rồi đưa đến trước miệngtôi.

Vãi nhái? Em ấy tính đút cho mình à?

Hành động táo bạo của Suzune-chan làm cho thằng trai tân này đây cảm thấy rất bối rối, còn em ấy ngồi đó và nhìn tôi cười đầy vẻ hứng thú.

Tuy nhiên, chiếc thìa vẫn không được rút lại.

Không còn cách nào khác nhỉ.

Dù cảm thấy có chút tội lỗi, tôi vẫn quyết định đón lấy chiếc thìa vào miệng.

Chà, ngon ghê…

Vị ngọt của nhân đậu ngọt lan tỏa trong khoang miệng kết hợp với cảm giác mịn màng của bột bánh làm cho ngày hôm nay trở nên ấm áp hơn.

Tôi muốn bày tỏ cảm nhận của mình, nhưng Suzune-chan vẫn giữ chiếc thìa nằm trong miệng của tôi.

Em ấy vẫn tiếp tục cười đùa,

và dùng đầu ngón tay cuộn chỗ tay cầm khiến cho chiếc thìa trong miệng tôi xoay nguyên một vòng tròn.

Phải chăng là một trò đùa cố ý của Suzune-chan? Nhìn em ấy tận hưởng việc đó với ánh mắt cứ dán vào trong khi tôi đang tỏ ra khó chịu mà xem.

Mũi thìa giờ đang nằm ngay giữa hàm trên lưỡi tôi, nó khiến cho tôi cứ ngỡ là mình đang bị em ấy đút ngón tay vào bên trong miệng vậy.

Một vài giây sau, em ấy rút thìa ra.

Tôi liếc Suzune-chan với ánh mắt phẫn nộ vì đã bị trêu ghẹo, và em ấy nói “Xin lỗi…” với nụ cười nhẹ trên môi.

Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi biết Suzune-chan lại biết cách trêu chọc như vậy.

Mà ít nhất, khi ở bên Shota hay Miyuki thì hình ảnh của Suzune-chan vẫn là một nàng thơ chính hiệu, không bao giờ lêu lổng chơi bời hay đại loại thế.

Nhưng dù cho hôm nay cái tính dịu dàng đó vẫn còn nơi đây, tôi vẫn nhận ra rằng Suzune-chan có vẻ đang tỏ ra gần gũi hơn chút, ăn diện không cầu kỳ như mọi lần.

Thế nhưng…

Cái thìa sau khi được Suzune-chan lấy ra vẫn còn dính nước bọt của tôi trên đấy.

Đương nhiên là vậy, bởi cô đã xoay một vòng bên trong tôi mà.

Ngại thật chứ…

Tuy vậy, Suzune-chan vẫn không bày ra thái độ kinh tởm nào mà coi như không có gì xảy ra, cứ tiếp tục lấy đậu ngọt lên và đưa vào miệng mình.

Khi thấy tôi có vẻ bận tâm về chúng, Suzune-chan nghiêng đầu hỏi.

“Senpai có gì muốn nói sao?”

“À không, không có gì cả…”

Cuộc trò chuyện lại bị đứt đoạn sau khi tôi trả lời. Ngay cả trong một phút kế tiếp cũng không ai nói lời nào, khi đó tôi dùng sữa và cho một ít vào ly cà phê do ông chủ đưa đến.

“N-nếu mà có cái lỗ nào ở ngay đây, em sẽ chui mình vào đấy vì xấu hổ muốn chết mức…:

Suzune-chan đột ngột lên tiếng.

“Ể?”

“Là đang nói về truyện Senpai viết đó ạ…”

“À, à…”

Tôi hiểu những gì em ấy đang nói.

Đúng vậy. Không xấu hổ kể cũng lạ. Không chỉ là chuyện đọc truyện người lớn bị bại lộ, mà đó còn là truyện được dựa trên bản thân mình được công khai trên khắp thế giới nữa.

Nói chứ người đọc thì cũng chẳng là bao…

“Xin lỗi em…Anh không biết mình có thể làm gì để được em tha thứ nữa…nhưng anh vô cùng xin lỗi…”

Đúng vậy, tôi đã quyết định nói ra lời hối lỗi chân thành của mình. Sau đó, tôi quả quyết với bản thân rằng sẽ giữ lại điều này trong lòng và delete luôn bộ truyện kia.

Nhưng dường như, Suzune-chan lại khó hiểu trước lời xin lỗi đó.

“Tại sao lại xin lỗi vậy anh?”

“À không, thì…”

Tôi cứ nghĩ rằng mình không cần phải giải thích điều đó chứ.

Nhưng…

“Em không giận gì đâu. Chỉ là em thấy xấu hổ đến chết vì bí mật của mình đã bị anh phát hiện…và sợ bị anh nghĩ xấu cho em thôi…”

“Anh không có như thế đâu, Suzune-chan à”

“Nhưng em không phải là thiếu nữ ngoan ngoãn như mọi người nghĩ đâu đó?”

“Dẫu thế, anh cũng không thể xem thường Suzune-chan đâu. Ngược lại anh còn thực sự muốn cảm ơn những độc giả đã thích đọc tác phẩm của anh đến như vậy.”

“......”

Lại thêm một lần nữa, không khí im lặng lại bao trùm. Sau vài giây, Suzune-chan cất lên tiếng nói.

“Anh có muốn biết rằng em là người như thế nào không?”

“Hử?”

Lời nói của Suzune-chan ập đến và não tôi không thể nhảy số kịp. Nhưng nét mặt của em ấy trông rất nghiêm túc.

“Em muốn anh nắm rõ con người thật sự của em. Anh hai và Miyuki-chan cũng không hề biết đến những sự thật này, liệu có ổn không nếu em kể cho Senpai tất cả mọi thứ?”

“Về Suzune-chan á? Cho anh sao? Mà dù có nói với anh thì cũng đâu có lợi lộc gì”

“Vâng, em chỉ có thể nói cho một người duy nhất là Senpai thôi. Bởi vì những câu chuyện do chính anh viết đã trở thành chiếc chìa khóa và mở ra cánh cửa bên trong trái tim em.”

“.....”

Và rồi, Suzune-chan bắt đầu với câu chuyện của cô.

“Em… không trong sáng gì đó như anh hai và Miyuki-chan nghĩ đâu…

em thậm chí còn là một đứa con gái đen tối hơn những gì mà mọi người có thể tưởng tượng đến nữa…”

Chắc hẳn Suzune-chan đã lấy hết can đảm chỉ để buông ra những lời nói đó. Chất giọng của em ấy đang hơi run một chút.

Và như đã buông bỏ những cảm xúc bên trong, em ấy lên giọng mà ngay bản thân cũng không để ý.Lần bày tỏ nội tâm lớn nhất của đời người.

Em ấy dường như chỉ định nói điều đó với tôi như vậy thôi. Nhưng vô tình, giọng của nhỏ đã biến thành tiếng gào thét.

Đặc biệt, cụm “đứa con gái đen tối” đã vọng ra khắp quán, ngay sau đó đó là một khoảng tĩnh lặng bao trùm cửa tiệm. Những con người lớn tuổi, có vẻ là khách quen của quán đều cùng lúc quay sang nơi có Suzune-chan.

Có vẻ như Suzune-chan đã nhận ra mình đã lớn giọng đến thế nào, nên em ấy vội gục đầu xuống với khuôn mặt đỏ đến nỗi chưa từng thấy bao giờ.

“Bình tĩnh lại chút nhé, Suzune-chan”

Nhỏ khẽ gật đầu khi nghe lấy lời của tôi.

Sau khi bình tĩnh hít một hơi thật sâu, nhỏ lại dí sát khuôn mặt mình tới gần và nhìn thẳng vào mắt tôi.

Thế nên, mặt hai đứa bây giờ đang gần nhau hơn bao giờ hết.

G-gần quá.

Có vẻ em ấy tính nói gì đó với tôi bằng giọng nhỏ nhất có thể để không ai xung quanh biết được.

Làm sao đây, cái gương mặt đáng yêu hết mức này…

Gương mặt của Suzune-chan, dù xa hay gần, nhìn vào đều đáng yêu không thể tả. Phải chăng đây là một gương mặt với tỉ lệ vàng, hai mí mắt hoàn toàn giống nhau, mũi cao có phần hơi nhọn, và một làn da mịn màng.

Không một điểm chết nào trên gương mặt ấy dù có soi từ bất kỳ góc độ nào. Người con gái ấy đang xấu hổ hết mức, khiến hai bên má đều nhuộm màu cà chua.

Tôi sẽ không trụ nổi nữa mất…

Và không biết tại sao, tôi lại rất muốn đấm thẳng vào mồm thằng Shota ngay bây giờ.

“Th-thực ra… em còn là một đứa con gái xấu tính nữa…”

Với quả giọng bé tí như hơi thở thế kia, nhỏ thì thầm với tôi về những điều horny đó, bất giác làm tôi không thể tự chủ được bản thân mà giật nảy mình một cái.

Sự thật thường kỳ quặc hơn cả trong truyện hư cấu, nhưng ít nhất cô gái hiện tại đang đứng ở đây có sức hút hơn nhiều so với nhân vật nữ trong truyện tôi viết nên với nước da trắng mọng và quyến rũ.

Tuy nhiên, giờ không phải lúc tôi phải đắn đo về những lời người con gái này nói. Em ấy đang mở lời cực kỳ nghiêm túc. Cho nên, việc tôi cần phải làm là nghiêm túc đưa ra câu trả lời cho em ấy.

“À,... tại sao em lại đọc truyện người lớn thế, Suzune-chan?”

Đây là điều kỳ lạ mà tôi thắc mắc nhất.

Tôi vốn dĩ không muốn nhắc đến nó đâu, nhưng vì những tác phẩm của tôi là những bộ Light Novel mang tính kích thích và chủ yếu hướng đến đối tượng là nam giới đã đủ tuổi.

Dù vậy, việc Suzune-chan lại đi đọc nó thật là khác người, nó khiến tôi cảm thấy khó hiểu không thể tả nổi vì chẳng hề liên quan gì đến chuyện trên.

“Ưmm, thì…”

Và khi đó, đôi má ửng đỏ của Suzune-chan đã dịu đi phần nào đã quay trở lại.

“Này, em không cần phải ép mình đến thế đâu. Với anh, nếu có thể nói được những gì bản thân muốn để cảm thấy bớt căng thẳng, thì cũng đủ lắm rồi.”

Nhưng, Suzune-chan lại lắc đầu.

“Không, hôm nay em đến đây với quyết tâm là không giấu diếm Senpai bất cứ điều gì,thậm chí là cả tấm thân này, vì thế xin hãy lắng nghe em.”

Ấy, sao em lại có thể buông ra những lời nói kỳ cục như vậy chứ…

À mà không sao, tôi hiểu được. Chỉ là một phép ẩn dụ thôi.

Thế nhưng… em lại nói với anh những điều đó ở cái khoảng cách gần như này ư?

“Dạ thì, em đọc truyện của anh là do… ảnh hưởng từ anh hai…”

“Hả?”

Tôi không thể dừng việc mở to mắt khi nghe được câu nói ngoài dự tính đó.

“Tầm nửa năm về trước, khi em định đánh thức anh hai đang ngủ quên trên ghế, tình cờ em nhìn thấy truyện của senpai, đang được hiển thị trên màn hình điện thoại của anh ấy… nó có nhắc đến cái ‘vấn đề’...”

“T-thật vậy luôn…”

Thật ngớ ngẩn, đừng có đùa chứ!!

Tôi bị sốc nặng rồi, thời gian ơi xin hãy ngừng trôi.

Định mệnh? Thế mà thằng đó lại đọc truyện của mình?

Không, không, tôi thật sự kinh tởm… Cho dù tôi chính là tác giả nhưng cái cảm giác tởm lợm ấy vẫn…

Tức là, bộ truyện người lớn tôi dựa trên Shota và Suzune-chan để viết nên, đúng ra tôi cũng giấu nó khá lâu, nhưng kết quả thì cả hai đều là độc giả của tôi.

“Em không thể chấp nhận rằng sự thật là anh hai mình lại đang đọc một loại truyện như thế. Em hiểu anh ấy chỉ đơn giản là thưởng thức nó như chuyện bình thường thôi nhưng vẫn cảm thấy sốc, và có khoảng thời gian ngắn, em cảm thấy sợ anh hai…”

Câu hỏi ở đây là liệu Shota có xem như đó chỉ là câu chuyện bình thường hay không? Điều này hẳn còn rất nhiều khúc mắc, nhưng để không phải làm phiền, tôi quyết định im lặng để cuộc trò chuyện được tiếp tục.

“Ban đầu, em không tài nào tìm được nguyên do vì sao anh mình lại đọc bộ truyện đó. Nhưng kể từ khi ấy, chuyện cuốn truyện mãi không thể thoát khỏi tâm trí em, rồi đến một ngày khi đang nằm trên giường, bất chợt em lại gõ tìm kiếm về nó, tới lúc nhận ra thì…”

Lúc này, Suzune-chan vừa hít một hơi thật sâu. Tôi nhận ra rằng nhỏ đang siết chặt đôi tay trên bàn.

“E-em đã đọc hăng say đến mức không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi tỉnh giấc thì đã sáng mất rồi…”

Liệu tôi nên vui hay buồn đây…

Vui mừng vì quên mọi thứ cả thời gian để đọc truyện, đồng thời cũng sầu não vì có thể đã làm cô em gái của thằng bạn thân thay đổi tính cách, mọi thứ đang xoáy trào trong lòng tôi.

“Anh, không biết nói gì thêm ngoài hai từ xin lỗi cả…”

“Senpai à, anh không cần phải thế đâu. Thực sự thì, em còn rất cảm kích vì có thể giúp em bộc lộ được con người thật của mình.”

“Chờ đã, nếu thế thì không lẽ Suzune-chan…”

Chợt có một dòng suy nghĩ đen tối sượt qua đầu tôi, nhưng Suzune-chan đã vội lắc đầu ngay lập tức như để phủ nhận điều đó.

“À thì, anh hai chỉ là anh hai thôi. Em thích ảnh lắm, nhưng không phải theo kiểu yêu đương.”

“Ra là vậy à… may thật…”

“Mà cũng nhờ vào tác phẩm của Senpai,

em mới nhận ra rằng bản thân mình đã từng kìm nén cảm xúc một cách vô thức. Truyện của anh thật sự rất kích thích. Trong lúc đọc, em đã thoải mái giải tỏa hết cảm xúc bị dồn nén bên trong.”

“Anh rất vui khi em cảm thấy như thế, nhưng thực sự liệu anh có nên vui không?”

“Ít nhất là em đang cảm thấy rất vui. Haruka-chan mà anh dựng nên trong truyện chả khác em là bao. Thực sự mà nói, em cũng rất muốn mình có thể trải nghiệm những điều thú vị giống như cô ấy. Nhưng vì không thể thực hiện, nên em mới xem cô ấy như là bản sao của chính mình.”

Trên gương mặt của Suzune-chan lại lộ ra chút vẻ u ám.

“Nhưng, em dự định sẽ chôn vùi thứ cảm xúc này trong lòng cho đến khi phải nằm xuống. Nếu có ai đó phát hiện ra chúng thì em sẽ không thể sống tiếp vì quá xấu hổ mất…”

“Thế ra anh lại là người đầu tiên…”

Em ấy gật đầu.

“Hoàn toàn là lỗi do em thôi. Vì vô tình đọc đến ngủ quên nguyên đêm, và khi rời khỏi nhà thì điện thoại vẫn hiển thị bộ truyện đó…”

Mọi chuyện giờ đều dễ hiểu hơn rồi. Suzune-chan hẳn đã có một quyết tâm rất khủng khiếp để có thể bày tỏ với tôi. Thực sự thì ở cái tình cảnh như vậy, không thể nào nhắc đến chuyện đấy với một người khác giới được.

“Senpai, anh có cảm thấy thất vọng về em không?”

Suzune-chan lo lắng hỏi tôi.

Không biết như nào cho phù hợp, nhưng tôi không thể nào thốt ra đủ lời cảm ơn với người con gái đang đứng trước mặt mình, người có cảm xúc bị ảnh hưởng rất nhiều vì những trang truyện của tôi.

Bản thân em ấy có thể nghĩ rằng đầu óc mình rất đen tối, nhưng đâu biết rằng tâm hồn của nhỏ trong sáng đến nhường nào.

“Riêng anh thì thấy Suzune-chan là thiếu nữ có trái tim thuần khiết đó.”

Suzune-chan ngạc nhiên mở to mắt. Chắc hẳn là vẫn nghĩ tôi đang suy sụp vì hình tượng của nhỏ đây mà.

Tuy nhiên, tôi muốn em ấy nghe hết những điều này.

“Anh… anh chắc rằng những gì mình nghĩ là đúng đấy.”

“T-thật vậy sao ạ? Em làm gì mà được như thế chứ…”

“Anh nghĩ rằng thứ cảm xúc đó của Suzune-chan là điều bình thường. Anh cũng vậy. Trai gái gì khi đến tuổi dậy thì đều trở thành những sinh vật như thế. Nhưng em thì lại quá nghiêm túc và lo lắng về điều này, làm anh cứ ngỡ như em là một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng vậy đó.”

Nhưng mà Shota này. Bố không thể tha thứ cho chú mày được.

Nghe tôi nói xong, Suzune-chan chỉ đứng ngây ra đó và nhìn tôi không có lấy một lời.

Và chắc hẳn hai đứa đã dán mắt vào đối phương được vài giây.

Tưởng rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng vì không thể kìm được thêm nữa, Suzune-chan đã bật cười và phá vỡ chúng.

“Suzune-chan?”

“Em xin lỗi. Nhưng em nghĩ rằng thật tốt vì có thể chia sẻ tất cả với senpai. Em có thể thành thật hơn rồi. Chỉ mỗi việc nhận ra điều đó cũng làm em cảm thấy nhẹ nhõm biết bao nhiêu.”

Thực sự thì, tôi không cho là mình đã đưa ra một lời khuyên có ích đến vậy. Nhưng nụ cười đó rất đỗi tự nhiên. Và nụ cười ấy của Suzune-chan là một nụ cười đúng chất của một thiếu nữ ngây thơ, trong sáng.

“Con người em rất nhút nhát, không đủ can đảm để có thể kể cho anh hai và Miyuki-chan về thứ cảm xúc này. Nhưng đối diện Senpai, em không thể giấu chúng. Em sẽ không giấu diếm mình là một đứa con gái như vậy trước anh.”

Suzune-chan dứt khoát buông lời với một vẻ mặt rạng rỡ.

Ơ? chốt tồ. Em ấy vừa nói cái gì đấy nhỉ…

“Và, thế nên là senpai à…”

Ngay lập tức, khuôn mặt của Suzune-chan chuyển sang màu đỏ. Em ấy đúng là một cô gái sở hữu sắc mặt có thể thay đổi như chiếc đèn giao thông.

“Anh đừng lo lắng chuyện gì hết… và hãy tiếp tục viết nhé”

Chủ đề hiện tại đã xoay chuyển về phía tôi.

“Anh ngừng việc đăng truyện là vì lo cho em, đúng chứ ạ?”

“Hả? À ừ thì… anh không muốn việc đó làm tổn thương đến Suzune-chan đâu…”

“Em cực kỳ thích truyện của Senpai luôn. Nên từ giờ về sau, em muốn đọc thêm và thêm nhiều tác phẩm của anh hơn nữa.”

“Có ổn không thế? Nhân vật chính chả khác gì Suzune-chan đâu đấy nhé?”

“Chẳng sao hết. Nếu thích, anh có thể dùng em thoải mái để làm nguồn cảm hứng cho mình mà. Thậm chí, em cũng chấp nhận việc mình bị vấy bẩn ở trong truyện nữa.”

Thoải mái!?

Trong thâm tâm, tôi đã đẩy đạp hết công suất để làm cho câu chuyện của mình thêm ‘đậm đà’...

“Ừm, anh cảm ơn nhé…”

Tôi đã không biết phải trả lời như nào khi đối diện với đôi mắt ngây ngô đến thế…

Nhìn vào chúng, tôi có một suy nghĩ…

Có lẽ tôi đã sảy chân vào một tình huống không tưởng rồi…

Shota à. Em gái của chú, nhẹ nhàng mà nói thì là một kẻ biến thái.

Nhưng tên biến thái này rất trong sáng và ngây thơ…

Truyện Chữ Hay