Alex tuy rằng đảm nhận việc trêи thương trường nhưng so về thân thủ hoàn toàn vượt qua Hàn Mãnh. Một tên thư sinh tay trói gà không chặt cũng chỉ là lớp vỏ bọc mà gã dùng để che đậy thân phận cỗ máy giết người của mình.
Giao tình giữa gã và Hàn Mãnh phi thường tốt, vì thế khi Hàn Mãnh bị Phong Dạ đánh đến thương tích đầy người gã liền không nhịn được mà đi tìm Phong Dạ. Nhưng lại không ngờ, Phong Dạ cũng không phải là quả hồng mềm.
Mối thù vốn dĩ đã lớn, hiện tại khi biết được Phong Dạ lại chính là người đã ra tay thủ tiêu Hàn Mãnh gã càng thêm không thể khống chế hận ý trong lòng. Đối diện với Phong Dạ, gã chỉ muốn ngay lập tức xông tới băm nát con người này, ngay lập tức bóp chết con người này. Cái dáng vẻ ung dung, tự tại đó quả thực khiến gã tức điên.
Phong Dạ đương nhiên cảm nhận được sát khí từ Alex, tự tiếu phi tiếu nhìn lên ô kính phòng riêng của Vọng Hồn. Đúng lúc bắt gặp đôi mắt đang gắt gao ghim chặt mình, anh nhếch môi một cái đầy khiêu khích.
Tên nhóc này lại cả gan muốn cướp người của anh!
Quả nhiên càng nhìn càng chướng mắt.
Anh vờ như không nhìn thấy sát ý của Dịch Dã, vô cùng nhàn hạ dời tầm mắt, mặt đối mặt với Alex. Lúc này, một giọng nói máy móc vang vọng cả khán đài:"Trận đấu, bắt đầu!".
Lập tức cả không gian rơi vào căng thẳng, ai nấy đều banh mắt đợi chờ hành động của hai người trêи sàn đấu. Thế nhưng hai người kia cứ như pho tượng, một mực đứng im không nhúc nhích âm thầm đấu mắt với nhau. Cuối cùng, chính Alex không nhịn được nữa, nhanh như cắt phóng về phía Phong Dạ.
Trái lại, anh không hề tránh né, dáng vẻ thong dong đỡ lấy từng đòn của Alex.
Gã nheo mắt, chân phải nhanh bất thường tung lên một đòn đá, Phong Dạ thoắt cái tránh được nhưng chiếc mũ lưỡi trai lại bị đá rơi xuống sàn. Toàn bộ ngũ quan yêu nghiệt của Phong Dạ đều được phơi bày ra. Dung mạo anh vẫn như năm ấy, đẹp đến kinh diễm, bộ dạng cà lơ phất phơ trông có vẻ vô hại nhưng lại là Đại ôn thần vang danh cả hắc đạo lẫn bạch đạo.
Cố Tử vô thức chăm chú nhìn từng cử chỉ của Phong Dạ. Nam nhân này luôn treo nụ cười nhàn nhạt trêи môi, tựa như nhàm chán, tựa như khinh bạc, cũng tựa như khiêu khích. Cô chưa từng thấy Phong Dạ giao thủ với bất kì ai. Càng không hề thấy dáng vẻ anh ra tay kết liễu kẻ nào. Phong Dạ lúc nào cũng bày ra một bộ mặt ngứa đòn khi đối diện với cô, vừa khiến cô tức điên, vừa khiến cô dở khóc dở cười vì sự ấu trĩ của anh. Hiện tại chứng kiến cảnh tượng Phong Dạ giao đấu với Alex, cô có chút mở mang tầm mắt.
Trước kia khi luyện tập với cô, Phong Dạ luôn ngả ngớn, lưu manh tìm cách ăn đậu hũ của cô. Một mặt cười nói trêu chọc, đả kϊƈɦ tâm trạng cô, cho nên sau khi kết thúc luyện tập cô đều bị Phong Dạ chọc tức đến tắc nghẽn mạch máu.
Hiện tại, Phong Dạ vẫn mang một vẻ ngả ngớn, vô lại nhưng sự lạnh lẽo nơi đáy mắt không hề bị che lấp.
Đối với đồng minh và đối với kẻ thù quả thực quá khác biệt.
Chỉ mới bắt đầu không bao lâu trận đấu đã bước vào giai đoạn kịch tính, Alex liên tục tung ra từng chiêu thức trí mạng vào Phong Dạ nhưng chẳng những đều bị anh phá giải hoàn toàn mà còn bị phản kϊƈɦ thê thảm.
Không giống như năm ấy, Phong Dạ bây giờ không hề có ý đồ chơi đùa với gã.
Gã cảm nhận được, tâm tình Phong Dạ đang rất không tốt!
Alex nhíu chặt mày, tinh thần có chút hoảng loạn, Phong Dạ hiện tại vẫn chưa dùng hết toàn lực, hay nói cách khác gã không đủ khả năng khiến Phong Dạ bộc phát hoàn toàn sức mạnh của mình. Nếu không phải thân thủ gã tốt thì e là đã sớm bị Phong Dạ đẩy tới Quỷ Môn Quan.
Hưởng trọn một cú đấm của Phong Dạ, Alex choáng váng suýt ngã, còn chưa kịp định thần Phong Dạ lập tức xoay người nâng chân dứt khoát đá vào cổ Alex. Lực đạo kinh người đến mức khiến Alex ngã phịch xuống sàn, nhổ ra một ngụm máu đỏ rực. Gã cảm thấy chỉ cần Phong Dạ dùng lực thêm một chút nữa, xương cổ của gã sẽ gãy mất.
Alex hít một ngụm khí lạnh, kìm nén sự đau đớn nhấc người đứng dậy. Nâng tay lau vài giọt máu còn đọng lại trêи khoé miệng, đôi mắt xanh biếc không mang theo chút độ ấm nào nhìn chăm chăm Phong Dạ.
Hôm nay, chắc chắn gã phải liều mạng.
Ngay tức khắc, Alex xông về phía Phong Dạ liên tục đánh tới. Phong Dạ dễ dàng thấy được, lần này Alex ác liệt hơn rất nhiều. Anh có phần kinh ngạc về tốc độ của gã, có vẻ như gã đang dốc toàn lực.
Lần giao đấu đầu tiên, tuy rằng Alex bị anh đánh gãy xương tay nhưng anh vẫn bị gã làm cho bong gân cổ tay trái. Thiên phú của Alex kỳ thực không tầm thường, gã lại cực kỳ chú tâm tới thực lực của bản thân nên so với vị tiền bối như Hàn Mãnh, gã rất dễ dàng vượt qua. Đối với những đối thủ từng đấu với anh, chỉ có Alex khiến anh có chút xem trọng. Sau ba năm, hoàn toàn không khó để nhận ra thực lực của Alex đã tăng lên rất nhiều. Có thể nói gã hiện tại không kém anh lúc trước là bao.
Quy củ của Vọng Hồn, anh đương nhiên biết. Nhưng chắc chắn không phải chỉ vì mỗi việc đó mà khiến Alex liều mạng đến vậy.
Thằng ranh con họ Dịch, có vẻ rất muốn con nhóc kia!
Nếu hôm nay anh không tới đây xem thì e rằng người đã vị cướp đi rồi.
/Người trong lòng quá nhiều vệ tinh, Dạ Dạ có chút chán đời/
Lần nữa động tác kìm hãm của anh bị Alex phá giải, bất cẩn nhận lấy một cú đá của gã. Tuy không khiến Phong Dạ phải ngã ra sàn nhưng vẫn cảm thấy vô cùng đau. Sức lực dồn vào cú đá lúc nãy không cần đoán cũng biết nó cường đại đến mức nào. Alex hiện tại đã tiến vào trạng thái điên cuồng, gã chỉ cần thắng, mặc kệ thương thế của bản thân.
Một khi con người ta không màng đến tính mạng thì bất cứ chuyện gì cũng có thể làm được.
Điển hình là Alex hiện tại.
Từng chiêu thức đều nồng nặc sát khí, chỉ cần vô ý một chút liền bị nghiền nát dưới tay gã.
Phong Dạ chậm rãi híp mắt, một loại khí tức nguy hiểm bao lấy thân ảnh anh. Trước mặt là Alex đang điên cuồng tấn công, Phong Dạ chẳng chút mảy may để tâm lập tức xông tới. Anh dễ dàng tóm lấy hai cánh tay của Alex, sau đó đè chặt hai vai của gã, lấy đà nhẹ nhàng nhún người tung lên không trung, đôi chân dài thẳng tấp vẽ một vòng cung tuyệt đẹp, cuối cùng buông tay đá vào eo của Alex khiến gã phải nhào về phía trước.
Nhịp nhàng đáp xuống sàn, Phong Dạ nhanh chóng tiến lên, thuần thục xoay người nhắm vào đầu Alex mà tung một cú đá bằng gót chân. Alex không ngoài dự đoán ngã xuống.
Thái dương của gã bị rách một đường, máu từ đó rỉ xuống khuôn mặt gã. Một cơn đau ập tới, khiến đầu gã như muốn nổ tung.
Đòn vừa nãy bất cứ người nào cũng có thể thực hiện được, nhưng quan trọng là sức mạnh dồn vào nó phải kinh khủng đến mức nào mới có thể dễ dàng làm cỗ máy giết người như Alex chật vật nằm dưới sàn mãi không thể đứng dậy.
Đám người trêи khàn đài trông thấy động tác ôm đầu của Alex liền không nhịn được mà hít một ngụm khí lạnh. Đổi lại nếu là bọn họ đón nhận đòn đánh đó thì không chừng hiện tại đã ngồi đánh cờ với Diêm Vương rồi. Từ khi bắt đầu đến bây giờ, họ đều không khó để nhận ra tâm tình của tên Đại ôn thần này có chút không tốt. Đối với điều này thì trước kia Hàn Mãnh đã không chịu nổi ba chiêu của anh mà ngã xuống. Nhưng hiển nhiên thực lực của Alex quá kinh người, đến bây giờ vẫn còn sức chịu đựng.
Alex không vội đứng dậy, Phong Dạ cũng không gấp mà chờ đợi gã.
Dù sao mục đích hôm nay là để cho tên ranh nào đó thấy được việc cướp người của anh là bất khả thi.
Cơn đau chậm rãi lùi lại, Alex cũng từ từ nhấc người dậy. Gã lau đi vết máu trêи mặt mình, thần sắc vẫn vô cùng lạnh lẽo nhưng lại lộ ra sự mệt mỏi không thể che dấu.
Cho dù là năm ấy hay hiện tại, gã đều không thể thắng nổi Phong Dạ.
Tuy gã đã không ngừng nâng cao bản thân nhưng vĩnh viễn không hề bắt kịp.
Gã vừa đố kị lại vừa tò mò, với khả năng của Phong Dạ, anh hoàn toàn có thể nắm cả hắc đạo trong tay, nhưng vì cái gì anh lại chọn làm thuộc hạ của Cố Ly Khiêm, thậm chí còn rửa tay gác kiếm ba năm trời?
Đây cũng không phải lần đầu tiên gã tự hỏi chuyện này. Chỉ là đến hiện tại gã vẫn không biết câu trả lời.
Alex vẫn chưa muốn từ bỏ, tiếp tục xông tới vung quyền về phía má phải của Phong Dạ, nhưng đến khi Phong Dạ định bắt lấy cú đấm ấy, Alex liền ngồi xuống, chân phải chớp nhoáng quét tới nơi Phong Dạ đang đứng. Tuy nhiên, anh dường như đã đoán được, trước khi hai chân bị Alex quét tới, Phong Dạ nhanh chóng bật người lộn một vòng trêи không trung.
Đến khi vững vàng đứng trêи sàn, lại đón lấy vô số đòn đá từ Alex. Lần này Alex bình tĩnh hơn lúc ban đầu, gã dễ dàng né tránh khi thấy Phong Dạ có ý định tóm lấy cổ chân gã. Tốc độ của Alex dần tăng lên, gót giày gã như một mũi tên nhắm vào thái dương của Phong Dạ mà tiến tới. Dây thần kinh căng chặt, Phong Dạ ngay tức khắc ngã ngửa ra phía sau, thành công tránh một đòn này.
Sau đó anh xoay người sang một bên, đứng sau lưng Alex nhấc chân đạp vào thắt lưng gã. Bị mất đà, Alex nhào người về phía trụ ở góc sàn đấu. Phần bụng bị chấn động mạnh, khiến gã hơi khó thở, nhưng vẫn có ý định tiếp tục sống chết với Phong Dạ.
Khi gã vừa muốn xoay người, liền bị một cánh tay tóm lấy cổ áo, tiếp đó bên má phải liên tục nhận lấy vô số cú đấm.
Phong Dạ mặt không biến sắc, như một con robot vô tri không ngừng vung quyền.
Trận đấu này cũng nên kết thúc rồi!
Cả không gian chìm vào im lặng, mơ hồ chỉ còn nghe thấy âm thanh va đập phát ra từ sàn đấu. Đã lâu rồi, bọn họ không nhìn thấy dáng vẻ vô tình của vị Đại ôn thần này. Quả nhiên vẫn đáng sợ như ngày nào.
Alex bị đánh đến choáng váng, đôi mắt đờ đẫn vô hồn, khuôn miệng đầy máu tươi. Khi gã nghĩ mình sắp ngất Phong Dạ đã dừng lại, bàn tay siết chặt lấy cổ áo Alex kéo gã tới gần mình. Anh lãnh đạm nhìn vẻ mặt thoi thóp của Alex, không quan tâm gã có nghe thấy lời mình sắp nói hay không, thản nhiên lên tiếng:"Nói lại với ông chủ của mày, nó không đủ bản lĩnh để cướp người của tao đâu. Hiện tại và sau này cũng vậy!".
Dứt lời, anh liền đưa lưng về phía Alex, cầm một tay gã đặt lên vai, nhẹ nhàng ném cả người Alex xuống sàn. Không thèm nhìn tình trạng của gã, Phong Dạ nhặt lấy mũ, nhấc chân rời khỏi khán đài bỏ lại sau lưng những tiếng reo hò phấn khích.
Mặc dù thần trí không rõ, nhưng Alex vẫn nghe được toàn bộ lời nói của Phong Dạ. Gã nhìn về nơi mà Dịch Dã đang ôm căm phẫn ngồi xem, sau đó trực tiếp ngất đi.
Sau đại hội Máu, hắc đạo càng trở nên náo nhiệt nhưng nhiều hơn chính là nơm nớp lo sợ.
Đại ôn thần Phong Dạ trở lại, cũng là câu trả lời về cái chết của Hàn Mãnh.
Hắc Điêu và Vọng Hồn xưa nay không đội trời chung. Vậy mà cánh tay đắc lực của lão đại Vọng Hồn lại bị cánh tay đắc lực của lão đại Hắc Điêu kết liễu. Đương nhiên sẽ không tránh khỏi xảy ra một trận sát phạt giữa cả hai tổ chức. Một khi chuyện này trở thành sự thật, hắc đạo e rằng sắp trải qua gió tanh mưa máu. Nói không chừng, sẽ phải thiết lập một trật tự mới.
Dù sao hiện nay đứng đầu đều là Hắc Điêu và Vọng Hồn. Nếu như vì hận thù lần này mà phân tranh cao thấp, có khi một tổ chức sẽ bị đạp xuống.
Thành công hạ gục con đầu đàn thì đám tép riu còn lại cũng chẳng có khả năng gì để chống lại thợ săn cả. Ngoài phục tùng, chúng chỉ còn cách chọn cái chết mà thôi.
Hiện tại thời thế đã sớm thay đổi, Hắc Điêu từ một tổ chức không có sức đe doạ đã trở thành kẻ có thể nuốt chửng hắc đạo bất cứ lúc nào. Một Phong Dạ, một Kiến Lâm, một Đường Hạo so với Vọng Hồn nay chỉ còn mỗi Alex thì người ngu cách mấy cũng hiểu rõ phần thắng sẽ về tay ai.
"Lần này định ở lại hay muốn tiếp tục tung tăng bên ngoài?". Cố Ly Khiêm châm một điếu thuốc, nhàn nhã phả ra làn khói trắng đục.
Phong Dạ ngồi xếp bằng trêи sofa lười biếng nghịch khối rubik, có chút lơ đãng nói:"Không biết!". Cố Ly Khiêm cười khẩy:"Cậu xem Hắc Điêu của tôi là công viên giải trí sao?".
Anh bĩu môi:"Công viên giải trí còn phải mua vé đấy!".
"Thế mà cậu không những không mua vé còn tặng cho tôi một món quà hết sức kinh hỉ!".
Phong Dạ chẹp miệng.
Hiển nhiên là chuyện anh giết Hàn Mãnh.
"Là do hắn khiêu khích tôi trước đó thôi! Với lại nếu tôi không giết hắn, sau này hắn gặp tôi ở đâu liền xông vào sống mái với tôi ở đó. Đây gọi lại giết chết mối hoạ từ trong trứng nước!". Nói xong, anh gật gật đầu tỏ vẻ mình nói rất có lý.
Cố Ly Khiêm hừ lạnh, khinh bỉ liếc mắt:"Phải không? Hay là thấy tiểu tổ tông nhà cậu bị hắn đuổi giết liền muốn trả thù?".
Bị nói trúng tim đen, Phong Dạ ngược lại chẳng hề bối rối, nặng nề thở dài.
Khi đó anh giết Hàn Mãnh là vì ai, cả thế giới đều biết, duy nhất con nhóc đáng chết kia lại không hề biết. Còn cho rằng nguyên nhân là do mối thù năm xưa giữa anh và Hàn Mãnh.
CMN, người mang thù hận chỉ có mỗi Hàn Mãnh thôi có được không?
Anh làm gì thù dai đến thế cơ chứ?
/Dạ Dạ vô cùng thương tâm/
Rầu rĩ một hồi, Phong Dạ ném khối rubik vào một góc, đứng dậy nói:"Sau này có đơn hàng nào khó cứ gọi cho tôi, à mà không phải không công đâu, tôi còn phải nuôi vợ con nữa đấy!".
Dứt lời, anh nhấc chân mở cửa rời đi. Trong phòng chỉ còn mỗi Cố Ly Khiêm, bà không nhịn được nữa mà bật cười.
Xem ra phải xoá bỏ điều luật cấm yêu đương trong tổ chức rồi!
Phong Dạ sải bước trêи hành lang, miệng ngâm nga bài hát nào đó, đến khi dừng trước một cánh cửa màu lam, trêи đó có treo một tấm bảng viết: KTV Hạ Hạ Mỹ Nhân tệ/tiếng. Cuối tấm bảng còn vẽ một cái mũi tên chĩa về phía hòm thư hình con gà nướng trêи tường.
Phong Dạ chẳng mảy may quan tâm, dứt khoát xoay mặt kia của tấm bảng lại rồi mở cửa bước vào.
Âm thanh sôi động lập tức xông vào tai khiến Phong Dạ chưa kịp thích ứng thoáng nhíu mày. Anh xoa xoa một bên tai, chậc lưỡi một cái.
Đám người này vẫn ồn ào như vậy!
Đường Hạo đứng trước màn hình tivi cỡ lớn, tay cầm micro vừa hát vừa nhảy mấy vũ điệu dị hợm. Cố Hạ song ca với anh ta không nhìn nổi mà đạp Đường Hạo một cái. Anh ta chẳng hề nổi giận, nhảy càng mãnh liệt hơn để khiêu khích Cố Hạ.
Nhìn thấy khung cảnh này, Phong Dạ chỉ biết lắc đầu ngao ngán. Anh lia mắt tìm thân ảnh của Cố Tử thì bắt gặp cô đang ngồi ở một góc nghịch điện thoại. Phong Dạ bất giác nhếch môi nhưng cũng nhanh chóng xụ mặt xuống.
Trịnh Tử Nhiên nằm trêи sofa, gối đầu lên đùi Cố Tử trông cực kì thoải mái, thỉnh thoảng lại ngước nhìn Cố Tử nói gì đó, cô cũng nhàn nhạt nở nụ cười.
Chậc, sao trước giờ anh không nhận ra con nhỏ họ Trịnh kia đáng ghét như vậy chứ?
Phong Dạ nghiến răng, nhấc chân đi về phía Cố Tử.
"Yo, A Phong, cậu tới rồi à?". Kiến Lâm vừa dứt lời Phong Dạ đã đứng trước mặt Cố Tử.
Cô dời mắt khỏi màn hình điện thoại ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngoài ý muốn lên tiếng:"Sao anh——". Chưa nói xong, Cố Tử chỉ biết trừng mắt nhìn Phong Dạ bất động thanh sắc nhấc đầu Trịnh Tử Nhiên lên rồi lại thản nhiên ngồi xuống bên cạnh cô.
Trịnh Tử Nhiên bất mãn:"Phong tiền bối, anh làm gì vậy?".
"Nghiêm chỉnh một chút, coi chừng bị vẹo cột sống!". Phong Dạ treo dáng vẻ thật là "người lớn" trả lời.
Trịnh Tử Nhiên:"...".
Bản cô nương thấy rõ ràng là anh ăn giấm thì có!
Trịnh Tử Nhiên bĩu môi, không thèm quan tâm nữa.
Phong Dạ:"Lúc nãy muốn hỏi gì?".
Cố Tử vẫn đang ngơ ngác trước thái độ và hành động lúc nãy của Phong Dạ, bây giờ mới kịp hoàn hồn thì lại thấy gương mặt không góc chết của ai kia đang cách mình rất gần. Cô hiếm khi cảm thấy bối rối, ngực trái có động tĩnh mãnh liệt hơn bình thường.
Cố Tử mím môi, mất tự nhiên quay sang chỗ khác, cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói:"Chỉ là— thắc mắc tại sao anh vẫn còn ở đây!".
Phong Dạ vờ như không thấy sự khác thường của cô, anh nhếch môi:"Vì tôi không nỡ xa em!".
Cố Tử cứng nhắc trong chốc lát rồi hậm hực trừng mắt với anh:"Vô vị!". Phong Dạ không nhịn được mà bật cười, anh nói:"Tôi nói thật, huống hồ nếu như tôi một thân một mình trở về có khi sẽ bị Dịch Dã ám sát đấy. Em nỡ để thầy của mình phải đối mặt với nguy hiểm sao?".
Cô giật giật khoé môi, có chút cạn lời. Không biết tên nào hạ gục cả hai cánh tay đắc lực của Dịch Dã ấy nhỉ?
Đúng là vô sỉ!
"Không nói chuyện này nữa. Lúc sắp kết thúc, anh nói gì với Alex vậy?". Điều này khiến Cố Tử thắc mắc đến tận bây giờ, lúc đó cách khá xa cô chỉ có thể thấy Phong Dạ thì thầm điều gì đó nhưng lại không đọc được khẩu hình miệng của anh.
Anh nhướn mày, bộ dáng không quan tâm nói:"Không có gì, chỉ là nói với gã đừng mơ tưởng cướp người của Hắc Điêu thôi!". Cũng là người của tôi nữa.
Cố Tử "à" một tiếng cũng không nói nữa. Phong Dạ âm thầm quan sát nét mặt của cô, có hơi bất mãn.
Tuy rằng anh rất muốn nói thật nhưng nếu làm vậy sợ là sẽ doạ con nhóc đáng chết này chạy mất.
Dù sao hiện tại anh cũng đã xác định được phần nào tình cảm của Cố Tử, nên cứ chậm rãi tiến tới.
Vẫn còn nhiều thời gian mà!
END.
huhu, chương này miêu tả cảnh đánh nhau nhạt nhẽo quả, vì tui cực kỳ tệ ở mảng này luôn nên mong các chư vị reader bỏ qua:((