Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

chương 97: hai người cùng nhau sánh bước lên máy bay

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ sau khi Minh Ngọc trở thành cơ trưởng cấp cao của Bắc Hàng, bình thường cô ấy không bao giờ đổ xăng, chỉ kiểm tra lại sau khi xăng đã được đổ đầy. Thậm chí, có đôi khi, sau khi cơ phó Tin Nại kiểm tra lại thì cô ấy cũng không kiểm tra lại. Cô miễn cưỡng nói: “Đợi sau khi xăng đã được đổ đầy kiểm tra lại là được rồi, cần gì phải giám sát chứ?”

Giọng Vưu Châu Châu nghiêm giọng: “Vào lúc bay, mỗi một khâu đều phải cẩn thận. Đặc biệt là không được để lộ chút sơ suất nào khi thêm xăng và dầu vào.”

Cô lạnh giọng khiến cho Minh Ngọc không được thoải mái, nhưng Vưu Châu Châu lại là cơ trưởng, tất cả các nhân viên trong tổ bay đều phải nghe theo mình, cô đành phải nói: “Được, tôi biết rồi.”

Vưu Châu Châu lại nói: “Lần này bay không được phạm phải sai lầm nào, cô phải bớt kiêu ngạo lại, làm cơ phó hai cho thật tốt. Nếu như cảm thấy mình không đảm nhiệm được, thì nói liền cho tôi.”

Minh Ngọc cau mày nói: “Cơ trưởng Vưu, tôi biết cô có thành kiến với tôi, nên cô không cần suốt ngày cứ nhắm vào tôi mà nói thế đâu.”

“Tôi không có thành kiến gì với cô, là do cách làm việc trước đây của cô khiến cho tôi phải để ý đến. Nhưng nếu lần này muốn cùng nhau làm nhiệm vụ, vậy thì hãy cho tôi thấy được cô đã dày công học tập chuyên nghiệp nhé thế nào. Dù là tôi biết, trong lòng cô cũng không mấy thoải mái khi nhận nhiệm vụ này, thì hãy nhớ bỏ qua tất cả lấy an toàn đưa lên hàng đầu.”

Minh Ngọc ngẩng đầu: “Đương nhiên là tôi sẽ chấp hành nhiệm vụ một cách nghiêm túc.”

“Nếu như vậy thì những gì tôi nói từ bây giờ cho đến khi nhiệm vụ kết thúc, cô phải chấp hành theo không được nghi ngờ hay phản bác lại. Hiểu chưa?”

Minh Ngọc nhìn vào mắt Vưu Châu Châu. Đuôi mắt cô ấy cong lên một độ cong hoàn hảo, nhưng đồng thời lại vô cùng sắc bén, có khả năng khiến cho người khác không chống lại được. Mặc dù trong lòng cô không mấy tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể nói: “Đã rõ.”

Nói xong, Minh Ngọc xoay người, đi về phía nhân viên giám sát.

Lương Tấn từ phía trước bước đến, nói: “Đã kiểm tra xong, mọi thứ vẫn bình thường.”

Vưu Châu Châu gật đầu: “Chúng ta đi về.”

Hai người cùng đi đến chỗ máy bay. Máy bay đang để bậc thang xuống, khi họ mới đến chỗ cánh thì Lục Phi và Tần Hãn đã đi xuống, báo cáo với Vưu Châu Châu: “Cơ trưởng Vưu, máy bay đã được kiểm tra kỹ càng, rất an toàn.”

Hai người vừa mới nói xong, tiếp viên trưởng lại đến báo cáo: “Trang thiết bị trong khoang hành khách cũng rất mới, vô cùng an toàn.”

La Xán Xán đến báo cáo: “Đã dựa theo khẩu vị của các vị đại biểu mà lập bảng thực đơn.”

Tôn Nhất Phàm đột nhiệm hạ giọng nói với Vưu Châu Châu: “Cơ trưởng Vưu, nước táo mà cô thích tôi cũng đã chuẩn bị.”

Cô đứng bên cạnh Lương Tấn, đưa mắt nhìn về phía Tôn Nhất Phàm.

Vưu Châu Châu nhưng lướt qua anh ta, rồi nhìn một lượt qua những người khác nói: “Được rồi, mọi người lên máy bay đi.”

Sau khi vài người cuối cùng báo cáo xong. Cô quay đầu nhìn về phía Lương Tấn, cười nói: “Cơ phó Lương, chúng ta cùng lên nha?”

Lương Tấn gật đầu: “Ừm.”

Hai người cùng nhau sánh bước lên máy bay.

Minh Ngọc thêm dầu xong, vào buồng lái báo cáo với Vưu Châu Châu, cô nhìn xong tờ đơn báo cáo, gật đầu một cái. Xuống máy bay kiểm tra lượng dầu lại một lần nữa.

Sau đó Lương Tấn cũng xuống theo.

“Sao rồi?” Anh đứng sau lưng Vưu Châu Châu hỏi.

“Kiểm tra lần này nữa thôi là xong.” Vưu Châu Châu quay đầu nhìn về phía Lương Tấn nói.

“Cùng nhau làm đi.” Cả hai cùng nhau kiểm tra.

“Nam Hàng cũng biết em thích nước táo.” Lương Tấn đứng bên cạnh cửa máy bay đột nhiên nói một câu.

Vưu Châu Châu cười một tiếng: “Cơ phó Lương đang ghen?”

Anh liếc nhìn cô một cái.

Vưu Châu Châu cười nói: “Tất cả mọi người ở Bắc Hàng ai cũng biết cả. Bây giờ em đến Trường Cát, thì mọi người trong công ty cũng bắt đầu biết dần rồi đấy. Em thích nước táo, cả thế giới đều biết.”

Lương Tấn thở dài: “Cơ trưởng Vưu, em giỏi lắm.”

Hai người vừa nói chuyện vừa kiểm tra. Lương Tấn ngẩng đầu, đột nhiên nhíu mày.

“Sao thế?” Cô ngẩng đầu ngạc nhiên: “Chim? Ở sân bay sao lại có chim?”

Lương Tấn quay đầu nhìn Vưu Châu Châu nói: “Nhanh chóng thông báo cho sân bay.”

Cô gật đầu, lấy điện thoại di động ra.

Truyện Chữ Hay