Bắc Kinh đang là tám giờ tối, thì Toronto là tám giờ sáng, Yu Vưu Châu Châu mới ngủ dậy. Cô quay đầu nhìn qua, Lương Tấn không ở bên cạnh, ngước lên một chút, cô thấy Lương Tấn đang đứng bên cửa sổ, đang nhỏ giọng nói chuyện điện thoại. Cô lặng lẽ vén chăn, đi ra khỏi giường, từ phía sau ôm lấy Lương Tấn. Cô nghe thấy anh đang nói tiếng Ý. Cô đưa đầu ra phía trước, tò mò hỏi nhỏ, “Anh đang gọi với ai vậy?” Giọng nói có chút khàn khàn vừa mới ngủ dậy.
Lương Tấn cúi đầu, nói với Vưu Châu Châu hai chữ bằng môi.
Ông nội. Vưu Châu Châu vốn đã biết nhìn khẩu hình miệng, từ đơn giản như vậy tất nhiên thoáng đã nhìn ra. Lương Tấn đang nói chuyện điện thoại với ông nội của anh.
Vưu Châu Châu rút đầu lại, toàn bộ cơ thể đều áp vào người của Lương Tấn. Lại nghe Lương Tấn nói bằng tiếng Ả Rập, nói hai câu, lại nói bằng tiếng Tây Ban Nha, lúc sau còn đổi sang những ngôn ngữ khác. Anh rất tự nhiên khi thay đổi ngôn ngữ.
Vưu Châu Châu rất ngạc nhiên. Chờ Lương Tấn nói xong điện thoại, mới hỏi: “Anh có cần nói quá nhiều ngôn ngữ khi nói chuyện với ông nội của anh như vậy không?”
Lương Tấn quay đầu lại, nói: “Ông nội của anh yêu cầu mỗi lần nói chuyện điện thoại phải dùng mười tám ngôn ngữ để nói với ông.”
“Thật khó cho cơ trưởng Lương ít nói.” Vưu Châu Châu nghĩ thấy buồn cười, lại nói thầm, “Em chỉ có thể nói được mỗi tiếng Anh.”
“Em đang lo lắng chuyện gì?” Lương Tấn kéo Vưu Châu Châu ra phía trước, cười hỏi.
Vưu Châu Châu bĩu môi, “Em không lo lắng, lo lắng cũng dư thừa.”
Lương Tấn cúi đầu, để trán chạm vào trán Vưu Châu Châu. Sau đó, lại để chóp mũi chạm vào chóp mũi của Vưu Châu Châu. “Em lo lắng sau này ông nội muốn em nói nhiều ngoại ngữ, anh có thể dạy em.”
“Không nên. Em không thể gặp ông của anh.”
“Hay là, hôm nay chúng ta đi gặp ông nội đi?”
Vưu Châu Châu mắt mở to hai mắt nhìn.
Lương Tấn nói: “Ông hiện đang ở Vancouver, cùng với một người bạn của ông ấy.”
Đây là dịp ra mắt phụ huynh? Vưu Châu Châu không chuẩn bị gì cả. Cô lắc đầu, “Chờ em học thêm một ngôn ngữ nữa rồi đi.”
Lương Tấn khẽ cười: “Ông nội anh không phải là người cổ hủ, đối với cháu dâu không trách cứ.”
“Cháu dâu? Ai vậy?” Vưu Châu Châu mỉm cười nhìn Lương Tấn.
Lương Tấn hôn lên mũi cô, “Em. Biết rõ còn hỏi.”
Vưu Châu Châu vòng tay qua cổ Lương Tấn, cười đến híp mắt.
Tối qua cô tắm xong không mặc quần áo, chỉ quấn một chiếc khăn. Bây giờ, chiếc khăn tắm trên cơ thể bị nới lỏng, làn da trắng nõn lộ ra vô số vết hôn. Bộ dạng này của cô là cho người khác bị mê hoặc, còn làm cho người ta có nhiều ý nghĩ kỳ lạ. Lương Tấn cúi đầu hôn cô, từ chóp mũi đến môi, đến cằm, rồi xuống chút nữa. Chiếc khăn trên cơ thể cô bị tuột xuống, anh vẫn tiếp tục hôn. Cuối cùng, anh đặt cô lên mép cửa sổ, cô cũng xoay người và quay lưng về phía anh. Rèm cửa sổ sát đất được kéo lên, không ai có thể nhìn thấy. Bên ngoài có tuyết rơi, nhưng hai người mồ hôi đầm đìa, không hề cảm thấy lạnh.
Sau khi làm xong, Lương Tấn nhanh chóng ôm Vưu Châu Châu lên giường, quấn cơ thể cô bằng một chiếc chăn. Anh lúc này mới nói: “Anh còn phải gọi cho bố mẹ anh nữa. Em nghỉ ngơi một lúc đi.”
Lương Tấn gọi điện cho bố mẹ để chúc mừng năm mới, mẹ Lương Tấn nói: “Không có bạn gái thì cũng không cần gọi điện thoại cho mẹ.”
Lương Tấn quay lại và nhìn Vưu Châu Châu, nói với mẹ: “Vâng. Con có.” Giọng anh có chút tự hào.
Mẹ Lương Tấn rất vui, bắt anh phải đưa bạn gái đến Scotland.
Sau khi Lương Tấn nói điện thoại xong, Vưu Châu Châu cũng bắt đầu gọi. Cô cũng gọi cho ông nội trước. Ông đang đeo kính xem lễ hội mùa xuân buổi tối, đây là truyền thống cũ của người những người già.
“Nhóc con, lần trước nói một thời gian ngắn sẽ trở về thăm ông, chớp mắt đã đến năm mới, thậm chí đến cái bóng còn không thấy.”
“Cháu sẽ quay lại thăm ông sớm. Các anh không ở đó sao?”
“Bọn họ đều ở đây, nghe hai chúng ta nói chuyện.”
“Cả đám người bận rộn đó đều trở về à!” Vưu Châu Châu đặc biệt hài lòng, “Ông nội, các anh năm mới vui vẻ!”
“Em và cái cậu Lương Tấn thế nào? Có thể cùng trở về đây không?”
Là người anh thứ nhất của Vưu Châu Châu đang nói chuyện. Anh chính là người đã xử lý chuyện Sonja.
“Em phải suy nghĩ một chút.” Vưu Châu Châu cố tình nói.
“Lý lịch của cậu ta tạm được, với em cũng xem như là môn đăng hộ đối, anh rất hi vọng về hai đứa.”
“Anh điều tra về anh ấy!” Vưu Châu Châu nhíu mày.
“Tất nhiên phải điều tra. Em là cục cưng của gia đình, nghĩ dễ dàng để em đi thế à?”
Vưu Châu Châu hừ một tiếng.
“Mọi người đều nhớ em, gọi video được không?”
Vưu Châu Châu nhanh chóng nói: “Không không không!”
“Chuyện gì?”
“Trên mặt em có nhiều mụn lắm, không gọi video được!” Vưu Châu Châu chột dạ nói.
“Có dịp nhìn thấy ngoại hình xấu xí của em rồi.”
Vưu Châu Châu trực tiếp cúp điện thoại.
Lương Tấn thấy khuôn mặt của cô đỏ ửng, gương mặt xinh đẹp của cô làm lộ ra sự tội lỗi làm cho người khác cảm thấy rất buồn cười.
Vưu Châu Châu lại gọi cho bố mẹ, bố mẹ cô ở Mỹ. Cuối cùng là gọi cho La Xán Xán.
Lời chúc năm mới của đêm giao thừa đều đã nói hết, ở Toronto trời cũng chưa tối.
Bắc Thành cũng tới đêm giao thừa. Minh Ngọc không có nhiệm vụ, Đổng Tĩnh Nhã và Minh Ngọc cũng nhau ăn cơm.
“Chị có gọi cho Lương Tấn không? Hình như anh ấy cũng không có nhiệm vụ.” Minh Ngọc hỏi.
Đổng Tĩnh Nhã nói: “Không gọi. Bây giờ anh ấy có bạn gái rồi, chúng ta nên chú ý để khỏi bị nghi ngờ, không có chuyện gì thì đừng gọi anh ấy.”
Minh Ngọc cười, “Không trách Lương Tấn thích chị.”
Đổng Tĩnh Nhã nhìn Minh Ngọc, “Sau này đừng nói mấy câu như thế này. Anh ấy yêu là bạn gái hiện tại của mình.”
“Em nghe anh ấy nói. Chị Tĩnh Nhã, nếu như lúc trước chị đồng ý Lương Tấn thì hai người chắc là đã kết hôn rồi?”
“Anh ấy, cho tới bây giờ cũng chưa nói với chị. Hơn nữa, không có nếu như. Trong lòng của chị cũng chỉ có đất nước.”
Minh Ngọc nhìn vào mắt Đổng Tĩnh Nhã, cô biết Đổng Tĩnh Nhã không nói dối.
Người Hoa ở Toronto cũng sẽ ăn mừng đêm giao thừa. Có nhiều lễ hội khác nhau ở phố người Hoa, Vưu Châu Châu và Lương Tấn cùng nhau đi dạo một vòng.
Mũi của Vưu Châu Châu bị lạnh đến đỏ ửng lên. Lương Tấn mở miệng, hà hơi vào mũi của Vưu Châu Châu. Hai người ngồi trong một tiệm bán bánh bao. Bánh bao nóng sẽ xua tan hơi lạnh trong cơ thể.
Qua năm mới là ngày năm con chó. Lương Tấn mua một con chó gấu bông lớn bằng một con người cho Vưu Châu Châu.
Sau khi trời tối, phố người Hoa có tiết mục liên hoan. Vưu Châu Châu và Lương Tấn đứng trong đám đông để xem. Các cô gái trong chương trình mặc đồ Hán rất đẹp. Ở giữa chương trình có phân đoạn cần sự giúp đỡ của khán giả: Sẽ có người được mời lên đánh trống.
Khán giả nhìn xung quanh, họ đang xem ai sẽ lên.
Bạn Vưu Châu Châu đưa con chó đồ chơi cho Lương Tấn, nhìn anh cười: “Xem em đánh trống thế nào?”
“Em lên?”
“Ừm.”
Vưu Châu Châu nói xong, đi lên sân khấu. Người dẫn chương trình và những người ở dưới khán đài kinh ngạc. Vưu Châu Châu đi đến chiếc ghế cao đằng sau chiếc trống và ngồi xuống, cầm chiếc dùi trống, gõ nhẹ hai cái vào nhau. Mỗi một động tác gõ trống của cô đều rất tuyệt, bầu không khí nhờ cô mà ngày càng náo nhiệt, những người dưới sân khấu không thể kiềm lòng mà đứng lên nhảy. Vưu Châu Châu nhìn xuống sân khấu, trong đám đông đang sôi nổi, chỉ có một người cầm con chó lớn lẳng lặng nhìn cô. Mắt cô cũng chỉ có một mình anh.
Sau khi Vưu Châu Châu đánh trống xong, mọi người cũng dừng nhảy múa, vỗ tay hoan hô.
Một ít phút nữa ở Toronto sẽ đến mười hai giờ, mọi người đứng lên và đếm ngược.
“!”
“!”
“!”
“!”
“!”
Pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời, chiếu sáng cả bầu trời.
Lương Tấn quay sang nhìn người bên cạnh nói: “Chúc mừng năm mới! Châu Châu!”
“Chúc mừng năm mới! Cơ trưởng Lương của em!”
Lương Tấn dùng con chó kia che trước mặt, nghiêng người hôn Vưu Châu Châu.
Dưới pháo hoa, trong đám đông, đằng sau một con chó đồ chơi màu trắng, hai người đang hôn nhau say đắm.
Đây là đêm giao thừa đầu tiên mà họ ở bên nhau.
Từ Toronto trở về Bắc Thành, thân phận của Lương Tấn cũng sẽ được công khai.